Đột nhiên bị sửa tên một cách không thể nào hiểu nổi, còn là một cái tên chẳng hề khí phách chút nào, thiết kiếm “oong oong” chấn động hai cái tỏ vẻ không bằng lòng.
Vọng Thư nhìn thiết kiếm thần kỳ, hắn biết thanh kiếm này rất thần kỳ, nhưng không ngờ lại thần kỳ tới mức tự có ý thức thế này.
Ba thanh tà kiếm lợi hại như thế là vì chúng cũng có ý thức của chính mình.
Muốn có được chúng thì phải được chúng tán thành mới được.
Có điều cái tên Họa Hề này…
Sao cứ có cảm giác là cô đang nói bừa thế nhỉ?
Không phải là cảm giác nữa, chắc chắn là cô nói phét rồi.
Thời Sênh bảo Tiểu Ly lui ra, hỏi Vọng Thư: “Huynh hỏi ra cái gì chưa?”
“Không được, ông ta chẳng nói một chữ nào.” Vọng Thư thở dài.
“Vậy gϊếŧ.”
Vọng Thư hoảng sợ nhìn Thời Sênh: “Thành chủ à, trên đời này chỉ có một Dịch Chính thôi.”
“Ừm.” Thì sao chứ?
Chỉ có một Dịch Chính thì làm sao?
Cũng như chỉ có một Thời Sênh thôi mà!
Vọng Thư nhìn chăm chú vào thiếu nữ ở đối diện mình, chỉ có thể dùng mấy từ để hình dung về cô – không hề để tâm.
Không có một thứ nào khiến cô phải để tâm ở trên thế giới này cả.
Phải là hoàn cảnh thế nào mới có thể bồi dưỡng ra một người như thế này chứ?
Vọng Thư chống tay lên bàn, cúi người ghé sát vào Thời Sênh: “Thành chủ, ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc nàng để tâm tới cái gì thế?”
Khóe miệng Thời Sênh hơi nhếch lên.
Khuôn mặt kia đột nhiên lớn lên trong đáy mắt Vọng Thư, cảm xúc mềm mại truyền qua cánh môi hắn, mang theo độ ấm và hương thơm dịu dàng của thiếu nữ.
Nụ hôn kia như chuồn chuồn lướt nước, cô nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Vọng Thư nuốt nước bọt, ngồi ngay ngắn trở lại, quay đầu đi nơi khác: “Thành chủ làm vậy là có ý gì?”
“Chứng minh cho huynh thấy, rốt cuộc ta để ý cái gì thôi.”
Vọng Thư thấy mặt mình nóng lên, có thứ gì đó chạm mạnh vào trái tim, giống như con nai chạy loạn không chịu khống chế, trái tim đập nhanh kinh hoàng, lại như bị thứ gì đó đè nặng, khó chịu, khổ sở.
Đầu ngón tay Vọng Thư chạm khẽ lên ngực.
Hắn liếm cánh môi hơi khô khốc của mình: “Thành chủ để ý tới ta sao?”
“Huynh cảm thấy sao?”
Vọng Thư chợt đứng lên, đi nhanh ra ngoài, tiếng nói vọng lại đã khôi phục vẻ ngả ngớn trước đây: “Vậy thì bản công tử thấy thật vinh hạnh.”
Hắn nhanh chóng rời khỏi căn phòng, tầm mắt phía sau nhìn hắn vô cùng chăm chú, làm hắn cảm thấy mình đang đi trên một con đường và chợt ngã xuống, mà nơi ngã xuống… tất cả đều là cô.
…
Dịch Chính phát hiện ra chàng thanh niên trước giờ vẫn luôn hỏi mình, hôm nay lại im lặng một cách khó hiểu.
Tuy rằng ông ta không thể nhìn thấy nhưng ông ta có thể nghe thấy, cậu ta luôn ở trong phòng nhưng chẳng nói một câu nào, ngay cả tầm mắt cũng chưa từng nhìn tới ông ta, thật cổ quái.
Ông ta bị nhốt ở đây, ngoại trừ người thanh niên này ra thì chẳng gặp ai hết, lúc trước cậu ta nói chuyện thì trong phòng còn cảm thấy có hơi người, nhưng giờ cậu ta cứ im lặng suốt như thế, Dịch Chính lại cảm thấy không quen cho lắm.
“Khụ khụ!” Dịch Chính làm bộ ho khan mấy tiếng.
Người bên kia không để ý tới ông ta, ngay cả mí mắt cũng chẳng nâng lên một chút nào.
“Khụ khụ!”
Không để ý tới.
“Khụ khụ khụ khụ khụ~”
Vẫn tiếp tục không để ý tới.
“Cậu làm sao thế?” Cuối cùng, Dịch Chính không nhịn được phải hỏi thành câu.
“Có khả năng ta đã thích một cô nương rồi.” Vọng Thư cũng không nhìn Dịch Chính, vẫn cứ nhìn vào hư không như cũ.
Dịch Chính hừ lạnh một tiếng: “Thích thì thích thôi, có cái gì mà phải rối rắm chứ.”
Vọng Thư buông những ngón tay đang vỗ về môi xuống, “Mấu chốt là ta và nàng chưa quen nhau được bao lâu, sao ta có thể cảm thấy là ta thích nàng được chứ?”
Vế sau của câu nói Vọng Thư nói rất nhỏ, nhưng với thính lực của Dịch Chính thì vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
“Tình yêu nói tới là tới, ai mà chống đỡ được, nhất kiến chung tình cũng là bình thường thôi.” Dịch Chính nói với giọng của người từng trải: “Nhớ trước đây, lần đầu tiên ta nhìn thấy phu nhân thì cũng đã thích nàng ấy.
Nếu không phải sau đó ta cứ quấn lấy nàng thì nàng cũng sẽ chẳng gả cho ta đâu…”
Dịch chính lải nhải, kể lại chuyện tình yêu của mình và phu nhân trước đây cho Vọng Thư nghe, cũng chẳng quan tâm Vọng Thư có thật sự nghe hay không nữa.
Tình yêu không hề có bất kỳ thước đo chính xác nào cả.
Thích một người rất đơn giản, có lẽ là vì một câu, cũng có thể là vì một hành động của người ta mà thôi.
Mà không thích một người cũng rất đơn giản, có lẽ chỉ vì một lần thất hẹn, cũng có lẽ bởi vì hắn không muốn người ta biết về mình.
Một người như đi vào cõi thần tiên, một người lầm bà lầm bầm.
Không khí trong phòng vô cùng hài hòa.
Dịch Chính thở dài: “Nếu không phải vì gả cho ta thì có lẽ nàng sẽ không rơi vào kết cục ấy.
Ta cảm thấy rất có lỗi với nàng.
Thích một người không đáng sợ, bởi vì ngươi còn có thể không thích.
Nhưng yêu thì khác, yêu rồi sẽ không có đường lui nữa.”
Yêu sẽ không có đường lui.
Ánh mắt Vọng Thư lóe lên, hắn điều chỉnh lại tâm trạng của mình, “Dịch lão tiền bối, ông thật sự không muốn nói cho ta biết sao?”
Sắc mặt nghiêm chỉnh của Dịch Chính đột nhiên lạnh xuống, “Ta đã nói là không biết rồi, cậu đừng có hỏi ta nữa, cậu sẽ không nghe được cái gì từ miệng ta đâu.”
“Dịch lão tiền bối à, ông đã giữ bí mật này mấy chục năm rồi, có nhất thiết phải vậy không?”
“Ta cũng sẽ không nói cho các cậu!” Dịch Chính hừ lạnh, “Các cậu lại muốn làm giang hồ nổi lên tinh phong huyết vũ, ta là người đầu tiên không đồng ý.
Đám người đó cầm tù ta bao nhiêu năm như thế mà ta còn chưa nói một chữ nào, cậu đừng uổng phí sức lực nữa.”
“Đám người chúng tôi ư?” Vọng Thư nỉ non nhắc lại, “Không biết loại người như tôi là loại người nào?”
“Cho dù là người nào thì ta đều sẽ không nói.” Thái độ của Dịch Chính vô cùng kiên quyết.
Vọng Thư vẫn chẳng hỏi được cái gì như trước.
Con người Dịch Chính, theo lời ông ta thì dù bị bắt và tra tấn thành cái dạng này ông ta còn chẳng nói, ông ta sẽ không dễ dàng nói ra bí mật của mình.
Vọng Thư rời khỏi phòng, liếc mắt nhìn thấy thiếu nữ đang ngồi trên ghế bập bênh ở ngoài sân, hơi híp mắt lại, tiến lại gần cô: “Thành chủ, hay là nàng giúp ta chuyện này được không?”
“Lấy cái gì làm thù lao đây?” Thời Sênh nhấc mi mắt, đôi con ngươi trong sáng chiếu ngược thân ảnh của hắn, phía sau là trời xanh mây trắng tạo thành một vùng trời đất, mà ở đó, hắn là cảnh đẹp duy nhất trong mảnh trời đất đó.
Vọng Thư ngước mắt, mỉm cười đáp: “Dùng ta làm thù lao.”
“Thành giao.”
Vọng Thư hơi nghẹn họng, “Thành chủ còn chưa hỏi là ta muốn nhờ nàng hỗ trợ gì mà?”
Thời Sênh túm tay áo hắn đứng lên, dựa nửa người vào trong lòng hắn, “Là gì cũng không quan trọng, chỉ cần là chuyện mà huynh muốn làm thì ta sẽ đều giúp hết.”
“Vậy ta có thể không trả thù lao không?”
Thời Sênh lập tức đứng thẳng người, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, “Đừng tưởng bở.”
“Chẳng phải thành chủ vừa nói, chỉ cần là chuyện ta muốn làm thì sẽ giúp ta sao?”
“Nhưng ta không nói là không có điều kiện gì.” Thời Sênh vỗ bờ vai của Vọng Thư, “Chàng trai à, chuẩn bị lấy thân báo đáp đi thôi.
Cho dù huynh có muốn sao trên trời thì ta cũng sẽ hái cho huynh được.”
Vọng Thư: “…” Gặp phải người còn tự tin mù quáng hơn cả mình, sau này người trên giang hồ không thể nói hắn là người không coi ai ra gì, kiêu ngạo cuồng vọng rồi nhé?