Họ bị đưa xuống phi thuyền, nhốt vào trong một căn hầm, lần này họ không đưa Thời Oanh đi nữa.
Lục Tư Nguyệt không cho Thời Sênh nhìn, tự mình kiểm tra cơ thể Thời Oanh.
Thời Oanh phát ra từng tiếng kêu đau yếu ớt, âm thanh đó cuộn chặt lấy tâm can Thời Sênh.
“Mẹ ơi…” Thời Sênh nhìn Thời Oanh đã ngủ say, “Em con…”
Trên gương mặt trắng bệch của Lục Tư Nguyệt lộ ra một nụ cười cổ quái.
Cô ôm lấy Thời Oanh khẽ lắc lư, “Bảo bối, em con không sao cả.”
Thời Sênh chưa bao giờ thấy nụ cười như vậy của Lục Tư Nguyệt, cảm giác phẫn nộ đến cực điểm lại méo mó nhưng vẫn cố đè nén xuống.
“Bảo bối, chúng ta phải nghĩ cách bỏ trốn.” Lục Tư Nguyệt thấp giọng nói.
Thời Sênh đứng trước cửa, nhìn ra bên ngoài, bên ngoài không có người.
Cô bé ngồi xếp bằng bên cạnh Lục Tư Nguyệt, “Phải trốn thế nào?”
Người bảo vệ họ đều đã chết, bây giờ họ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Đây là đâu họ còn không biết, phải chạy trốn thế nào đây?
Không biết ba đang ở nơi nào rồi?
Ba có thể tìm thấy họ được không?
Nhất định là ba có thể.
“Quan sát thêm xem sao.” Ánh mắt Lục Tư Nguyệt kiên định, “Con yên tâm, cho dù mẹ có chết cũng phải bảo vệ được hai chị em con.”
“Con cũng sẽ bảo vệ mẹ.” Gương mặt nhỏ nhắn của Thời Sênh tràn đầy sự kiên định, giống như lúc nhỏ.
Lục Tư Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười, xoa đầu cô, “Bảo bối của chúng ta trưởng thành rồi.”
Lúc này ký ức từ rất nhiều năm trước vẫn còn dội về vô cùng rõ nét trong đầu, ai có thể nghĩ được bao năm sau đó họ lại gặp phải chuyện như vậy.
…
Lục Tư Nguyệt và Thời Sênh không đợi được cơ hội trốn thoát đã bị đưa vào một căn phòng.
Thời Mộ đang ở trong căn phòng đó, cái chân tái sinh của anh đã bị người ta lấy đi, chật vật nằm dưới đất.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Tư Nguyệt và Thời Sênh xuất hiện, người đàn ông hơi thở thoi thóp nằm dưới đất bỗng nhiên bộc phát ra sự hận thù khắc cốt ghi xương.
“Chuyện không liên quan đến vợ con tôi.” Thời Mộ gắng gượng bò dậy, rít từng chữ qua kẽ răng.
Thời Sênh giãy giụa khỏi người đang giữ mình, chạy đến bên cha.
Bờ môi cô bé hé mở mấy lần, rồi mới thốt ra được một tiếng, “Ba ơi.”
Lục Tư Nguyệt và Thời Oanh cũng chạy tới.
Cô ôm Thời Mộ khóc đau đớn.
Tất cả mọi sự kiên cường đã hoàn toàn mất đi vào khoảnh khắc cô nhìn thấy người mình yêu thương.
Biểu cảm Thời Oanh vẫn còn tê dại, có lẽ tiếng khóc của Lục Tư Nguyệt ảnh hưởng đến cô bé, cô bé cũng bắt đầu khóc.
“Thời Mộ, tao cho gia đình mày đoàn tụ rồi đấy, chẳng lẽ mày không nên cảm ơn tao một tiếng à?” Người đàn ông ngồi trên vị trí chủ nhân cao cao tại thượng liếc nhìn họ, “Nếu không phải là tao thì cả đời này có lẽ mày cũng được gặp lại vợ con nữa rồi.”
Thời Mộ ôm Thời Sênh và Lục Tư Nguyệt vào trong lòng bảo vệ, cho dù chật vật bất kham, nhưng anh cũng phải làm tròn chức trách của một người làm cha, người làm chồng, phải bảo vệ vợ con.
“Chúng mày có gì cứ nhằm vào tao đây này, họ vô tội.” Thời Mộ nhìn thẳng vào mắt người đàn ông nọ.
“Ha ha ha, bỏ qua cho họ cũng không phải là không thể.
Mày quỳ xuống cầu xin tao đi.” Người đàn ông ngẩng đầu cười lớn.
Thời Sênh nhớ rất rõ, đó là lần đầu tiên cô bé nảy sinh sự hận thù, cô bé hận gã đàn ông đó.
Nhưng ngoài việc hận ra cô bé lại không thể làm được gì khác.
Thời Sênh giương mắt lên nhìn Thời Mộ quỳ xuống dưới chân đám người đang cười man rợ đó.
Bởi vì chân tái sinh không còn nữa, nên khi Thời Mộ quỳ xuống, đau đớn đến trắng bệch mặt, nhưng những người đó lại càng cao hứng hơn.
“Thời Mộ à, tao cũng rất muốn bỏ qua cho họ, dù sao thì mày cũng cầu xin tao rồi, nhưng mà tiếc là…” Gã đàn ông khua tay, “Có người muốn cả gia đình mày vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa, cho nên chỉ có thể rất tiếc.”
Hắn khua tay, “Đưa chúng đi.”
“Mày…” Thời Mộ phẫn nộ, thế nhưng còn chưa nói hết đã bị một người bên cạnh đá trúng bụng, cơ thể Thời Mộ lùi lại phía sau theo quán tính, đập vào bức tường mới dừng lại.
Họ bị cưỡng ép đưa đi, trước lúc đi Thời Sênh còn nhìn chằm chằm người đàn ông đó mấy giây, ghi nhớ sâu sắc khuôn mặt hắn vào trong lòng.
Lúc đó cô bé đã thề rằng, chỉ cần cô bé không chết, nhất định cô bé sẽ đến tìm hắn báo thù.
…
Họ bị đưa đến một tinh cầu, đây là một tinh cầu năng lượng.
Nhưng môi trường tinh cầu năng lượng có tám mươi phần trăm là vô cùng khắc nghiệt.
Những người đến đây nếu không phải loại nghèo đến mức không được ăn cơm, thì cũng là người đã phạm tội.
Tinh cầu năng lượng này rất nóng, chân đứng trên mặt đất cũng bị bỏng phỏng rộp.
Cũng có lẽ là để cho Thời Mộ có khả năng hoạt động, đám người đó lại gắn chân tái sinh vào cho anh.
Nhưng mỗi bước đi Thời Mộ đều cảm thấy như có người cầm kim châm đâm vào hai chân, đừng nói đến việc phản kích, cho dù là đi bộ bình thường cũng thấy khó khăn.
Những người đó ném họ lại rồi đi.
Lúc này đứng trước mặt họ là người quản lý của tinh cầu năng lượng này.
Hắn nhìn họ đánh giá có vẻ soi mói, dường như không vừa lòng lắm với kẻ thương binh già yếu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn phất tay, “Ngày mai bắt đầu làm việc, không làm việc thì không có cơm ăn.
Cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, đã đến đây rồi thì cả đời đừng mong được ra ngoài nữa.”
Dường như Thời Mộ biết những gì người quản lý kia nói là sự thật, nên không có bất kỳ sự phản kháng nào, một tay dắt Thời Sênh, một tay ôm Lục Tư Nguyệt đang bế Thời Oanh đi theo họ vào chỗ ở.
“Chà, đúng là diễm phúc không nhỏ đâu, lại còn có một cô gái đẹp thế này đi cùng hắn nữa.” Người quản lý tức giận chửi mắng.
“Đã đến chỗ chúng ta rồi sao có thể là phụ nữ của hắn được nữa chứ.” Tên đứng cạnh hắn lập tức xum xoe nịnh bợ.
“Ha ha ha, nói đúng lắm.” Viên quản lý nhìn Lục Tư Nguyệt với ánh mắt không mấy thiện chí, dáng người ấy làn da ấy đám đàn bà ở đây sao sánh được chứ, “Đúng là hàng ngon, tối nay đưa đến cho ông, để ông thưởng thức món ngon.”
“Dạ vâng.”
…
Điều kiện chỗ ở ở đây vô cùng kém, một ký túc nhỏ đơn giản đã có gần ba mươi người chen chúc nhau, cũng không tách riêng nam nữ, trong bầu không khí nóng nực, mùi hôi thối bốc lên vô cùng khó ngửi.
Trong ký túc lúc này chỉ có mấy người, họ vừa đi vào, mấy người đó lập tức nhìn chằm chằm vào họ.
Ánh mắt chết lặng, giống như nhìn họ là đang nhìn một món hàng.
Ký túc chỉ còn lại hai chỗ nằm, hơn nữa còn là chỗ có điều kiện tệ nhất.
Thời Mộ sầm mặt xuống thu dọn, sắp xếp cho Thời Oanh vào chỗ nằm, “Bảo bối, vào đây.”
Thời Sênh đi đến bên Thời Mộ.
Thời Mộ kéo tay cô bé, cẩn thận dặn dò, “Ở đây con phải nhớ kỹ lúc nào cũng phải cảnh giác, không được tin bất cứ ai, cũng không được ăn cái gì người khác cho mình, càng không được rời khỏi tầm mắt của ba mẹ, con hiểu chưa?”
Thời Sênh gật đầu.
Thời Mộ nhìn xung quanh.
Những người vừa rồi nhìn họ đã nằm về chỗ, không ai chú ý đến họ nữa.
Thời Mộ lục lọi trên người một lúc, không biết lấy từ đâu ra một con dao sắc nhọn.
Anh bọc con dao nhọn lại, đặt vào trong tay Thời Sênh, “Cầm lấy nó, những gì ba dạy, con còn nhớ không?”
Con dao lạnh lẽo, cho dù là ở thời tiết nóng nực như vậy cũng vẫn mang theo luồng hàn khí, Thời Sênh cầm con dao, “Con nhớ.”
Trước đây Thời Mộ đã đưa Thời Sênh đi công phu, nhưng sau đó vì quá bận nên chuyện này cũng bị trì hoãn lại.
Thời Sênh cũng đã học được chút võ.
Đánh lại đám du côn thì không có vấn đề gì, nhưng những người lúc trước hoàn toàn khác, cho nên Thời Sênh vẫn luôn trầm mặc không phản kháng lại.