Thời Sênh mang thiết kiếm về, lấy thiết kiếm ra, nó đã biến thành một thanh thiết kiếm bình thường, nhìn có vẻ uy lực cũng đã giảm đi vài phần.
Cho dù như vậy, nó cũng vẫn trông có vẻ lệ khí lan tràn, nguy hiểm hơn bất cứ loại vũ khí nào khác.
Chỉ lại gần nó thôi cũng đủ khiến cho mọi người thấy hoang mang lo sợ.
Cánh cửa thời không nói đây gọi là tự phong ấn lại, bởi vì không muốn thừa nhận Thời Sênh là chủ nhân của nó, cho nên tự phong ấn sức mạnh của nó lại.
Cánh cửa thời không còn nói, đây còn coi là tốt, nếu nó thực sự giữ nguyên dáng vẻ trước đây theo cô đến đây, nếu Thời Sênh không áp chế được nó thì không chừng cả thiên hà sẽ gặp xui xẻo.
Cánh cửa thời không bảo Thời Sênh ít dùng thanh kiếm này thôi.
Sau này Thời Sênh đưa thanh kiếm này cho Hạ Sơ xem, Hạ Sơ cũng nói tương tự như vậy, bảo cô tốt nhất đừng dùng thanh kiếm này.
Đương nhiên Thời Sênh không chịu, sau đó giống như đã nói lúc trước, Hạ Sơ giúp cô trấn áp lệ khí của thiết kiếm.
Rất lâu sau này Thời Sênh mới biết rằng, phương pháp lúc đầu Hạ Sơ dùng là thuật chế tạo chỉ có gia chủ Hạ gia mới được học, mượn lực tinh thần… cũng tức là sức mạnh linh hồn để trấn áp lệ khí của thiết kiếm.
Nhưng đồng thời lệ khí cũng xâm nhập vào trong cơ thể Hạ Sơ, luồng lệ khí đó không thể diệt tận gốc được.
Khi Hạ Sơ không thể khống chế được luồng lệ khí đó, thì cô sẽ chết.
Đây cũng là lý do tại sao cuối cùng Hạ Sơ sống lại vô cùng khó khăn.
Đương nhiên, lúc đó Thời Sênh không hề biết rằng Hạ Sơ đã hy sinh cho cô nhiều như vậy.
Thực ra khoảng thời gian Thời Sênh dùng thiết kiếm ở thiên hà không nhiều, cho nên rất nhiều người không biết cô có một thanh kiếm như vậy.
…
Quãng thời gian Thời Sênh có được thiết kiếm, đã có một chuyện xảy ra, Tứ hoàng tử Cesar chết.
Cô biết được chuyện này qua Thập Phương, ấn tượng của cô đối với Cesar chỉ dùng lại ở lần hắn thả cô rời đi trên quân hạm.
Những lần gặp sau đó cô thực sự thấy hơi ghét Cesar, cho nên không muốn tiếp xúc với hắn lắm.
Nhưng Cesar lại cứ muốn lượn lờ trước mặt cô, khiến cô cũng có chút hiểu biết về vị Tứ hoàng tử này.
Có năng lực, có thủ đoạn, cũng có tâm cơ.
Cô không thể hiểu nổi, một vị hoàng tử như vậy, tại sao đột nhiên lại chết đi chứ?
Hoàng thất có quy tắc của Hoàng thất, hoàng tử đột nhiên chết đi là chuyện khiến họ phải lao tâm khổ tứ, còn Thời Sênh thì không mấy để ý đến.
Nếu như Cesar còn sống, khi hắn gặp khó khăn, cô có thể giúp hắn một lần, trả nợ ân tình.
Nhưng bây giờ hắn chết rồi, cô không thể học theo người khác đi điều tra xem sự thật gì gì đó.
Ai biết được khi đó Cesar thả cô đi là có ý đồ gì chứ.
Còn Thập Phương lại vì chuyện này mà sa sút tinh thần rất lâu, sau này bận rộn hơn mới khiến hắn dần dần tạm gác chuyện về Cesar sang một bên.
…
Lại một mùa thu nữa đến.
Cây sương trên phố Sương Nguyệt vẫn kết băng sương như cũ, giống như nhắc nhở mọi người trời đã vào thu.
Hạ Sơ và Thời Sênh đi trên phố, tâm trạng Hạ Sơ có chút sa sút.
“Tớ sắp phải về rồi, cậu làm ra vẻ biểu cảm sinh ly tử biệt thế làm gì hả?” Mấy năm nay tính cách Thời Sênh đã thay đổi nhiều, không còn kiệm lời như trước nữa.
“Tớ không nỡ xa cậu mà.” Hạ Sơ hừ một tiếng, “Cậu đi rồi, tớ đi đâu tìm người có thể giúp tớ xử lý đống tài liệu đó được chứ.”
Thời Sênh: “…”
“A Sênh…” Hạ Sơ kéo tay Thời Sênh, “Sau này cậu phải tìm một người đối xử tốt với cậu.”
“Đột nhiên nói đến chuyện này làm gì?” Cô chỉ là đi đến tiền tuyến một chuyến, với tốc độ của cô, trước năm mới chắc chắn có thể trở về.
Nhưng Hạ Sơ đột nhiên lại trở nên như vậy, khiến Thời Sênh cảm thấy hồ nghi trong lòng.
“Không có mà, ngày tổ chức hôn lễ của tớ và Cơ Dạ đã định rồi, cho nên tớ chỉ cảm thán một chút thôi mà.” Hạ Sơ cười tươi tắn, “Đợi tớ và Cơ Dạ kết hôn rồi, cậu chỉ còn một mình thôi đó.”
“Cậu muốn kết hôn với Cơ Dạ thật à?” Người như Cơ Dạ… sao có thể xứng được với Hạ Sơ chứ.
Hạ Sơ chỉ cười, trong mắt ẩn chứa tâm trạng mà lúc đó Thời Sênh không hiểu được.
Không sao cả, dù sao thì…
Cô cũng sắp chết rồi.
A Sênh, tớ không cứu được Hạ gia, tớ cũng không hoàn thành được tâm nguyện của anh trai tớ.
Nhưng tớ có thể trải được cho cậu một con đường.
Hy vọng cậu sẽ đi được xa hơn, sống tiêu sái thoải mái.
Mỗi lần Thời Sênh nhớ lại lúc đó, nếu cô cẩn thận hơn một chút, thì nhất định sẽ phát hiện ra được Hạ Sơ có điểm không ổn.
Nhưng tại sao cô không hề phát hiện ra được gì cả?
Là vì Hạ Sơ che giấu quá tốt, hay là vì cô quá tự tin?
Thời Sênh không thể biết được câu trả lời này, nhưng cô vĩnh viễn không thể quay trở về được ngày hôm đó.
…
Ngày cô rời khỏi Đế Đô Tinh, Hạ Sơ đến tiễn cô, tặng bài chiến ca đó cho cô.
Đó là lần đầu tiên Thời Sênh được nghe bài chiến ca đó.
Tiếng hát của Hạ Sơ mềm mại dịu dàng, không thích hợp với bài hát như vậy, nhưng cô lại cảm thấy rất hay.
Thời Sênh mang theo món quà đó lên chiến hạm.
“A Sênh!”
Hạ Sơ gọi Thời Sênh lại, đột nhiên bất chấp mọi người đang ở xung quanh, đi xuyên qua đám người, nhào vào lòng Thời Sênh.
Thời Sênh đã nhiều lần Hạ Sơ đột nhiên tấn công bằng kiểu ôm như vậy.
Lần trước khi cô đi, Hạ Sơ cũng đột nhiên ôm cô, cho nên Thời Sênh chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Giọng Hạ Sơ rất nhẹ, “A Sênh, đợi cậu trở về đó.”
“Ừ.”
Hạ Sơ buông Thời Sênh ra, xoay người chạy xuống chiến hạm, đứng dưới vẫy tay với Thời Sênh cười.
Thời Sênh không ngờ đó là lần cuối cùng cô được ôm Hạ Sơ.
…
Chiến sự của tiền tuyến không nghiêm trọng như cô được nghe báo cáo.
Lúc này Thời Sênh đã có chút bất an, cô gọi điện nói chuyện với Hạ Sơ, nhưng tất cả mọi việc phía Hạ Sơ đều bình thường.
Cô cho rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, bởi vì ngày hôm sau có chiến đấu quy mô lớn, tổn thất còn rất nghiêm trọng.
Thời Sênh lâm vào trận hỗn chiến kéo dài một tháng.
Điều khiến Thời Sênh không thể ngờ được là, phía quân cô lại có kẻ phản bội, khiến cho toàn bộ kế hoạch thất bại, cô suýt nữa thì bị bỏ lại trên một tinh cầu bỏ hoang.
Tuy cuối cùng trở về đội ngũ được, nhưng cô bị thương, đối phương nhân cơ hội này tiêu diệt toàn quân họ.
Đến lúc Thời Sênh giải quyết xong kẻ phản bội, quay lại xử lý chiến cục, còn chưa kịp tiêu diệt toàn bộ quân địch, cô đã nhận được tin Hạ gia bị bao vây tấn công.
Gần như là đồng thời, không biết quân địch có được viện binh ở đâu, bao vây quân cô lại.
Hạ gia bị bao vây tấn công.
Cô bị bao vây trên chiến trường.
Hai chuyện trùng hợp như vậy, Thời Sênh không thể không nghĩ nhiều.
Có người cố ý.
Kẻ phản bội trong đội quân của cô, cho đến việc bị bao vây ngày hôm này, tất cả mọi chuyện đều là đang kéo dài thời gian.
Thời Sênh lệnh cho Trảm Long Vệ quay về Hạ gia.
Nhưng Trảm Long Vệ phản hồi lại nói Thời gia cũng xảy ra chuyện, có người tấn công Thời gia, lúc này Thời gia đang hỗn loạn.
Không chỉ có Thời gia, mấy đại gia tộc khác cũng đều bị tấn công, nghiêm trọng nhất chính là Hạ gia.
“Tôi không quan tâm Thời gia gì hết, bây giờ các cậu về ngay Hạ gia, tôi muốn thấy Hạ Sơ bình an đứng trước mặt tôi, đi đi!”
Bên kia Trảm Long Vệ chần chừ giây lát, đáp lại, “Vâng.”
Bên này Thời Sênh vừa chỉ huy quân nhân đột phá vòng vây, vừa liên hệ với Hạ Sơ, thế nhưng bên kia Hạ Sơ vẫn không đáp lại.
Cho đến khi Thời Sênh phá được vòng vây, trở về Đế Đô Tinh, cô mới kết nối được với Hạ Sơ.
Bốn xung quanh Hạ Sơ đều là lửa, có lẽ cô đang đứng trong thư phòng của Hạ Lân.
Thời Sênh nhìn thấy chữ tứ hải sênh ca đã bị thiêu cháy một nửa.