“Chào, tiểu công chúa, tối qua em ngủ có ngon không?”
Mới sáng sớm, Thụy Y đã chặn ngoài cửa phòng Thời Sênh, khuôn mặt đẹp trai cười toe toét, nhưng không quên dòm ngó vào bên trong.
Thời Sênh: “…” Hắn ngồi ngoài này gào cả đêm, cô căn bản không ngủ một chút nào!
Vậy mà bây giờ còn không biết ngại hỏi như thế.
Đúng là mặt dày mà.
Hôm nay lại phải nhờ cha nuôi lôi cổ hắn về mới được.
Chọc cho bản cô nương tức chết mất.
Tây Ẩn bước từ trong phòng ra, ngẩng mặt chào Thụy Y.
Thụy Y liền nghiêm mặt, quan sát Tây Ẩn như đánh giá một món hàng nào đó.
“Ngoài đẹp trai, cũng đâu có gì nổi bật đâu?” Thụy Y nhận xét.
“Đẹp trai là đủ rồi!” Thời Sênh tiếp lời hắn.
Thụy Y ai oán nhìn sang, “Sao tiểu công chúa có thể nhìn người thiển cận như vậy?”
“Em là người thiển cận như vậy đó.” Thời Sênh cứng đầu.
Thụy Y: “…”
Thụy Y giơ tay định túm Thời Sênh, cô liền lùi lại một bước, “Nói thì nói, anh động tay động chân làm gì.”
Thụy Y: “…”
Công chúa nhỏ, em thay đổi rồi.
Trước đây em còn cho anh ôm, bây giờ em có người yêu rồi, ôm cũng không cho anh ôm nữa.
Đau lòng chết đi được.
“Hắn có gì tốt chứ?” Thụy Y lên án.
“Đẹp trai!”
Thụy Y cảm thấy như tim mình có ngàn mũi kim chích, còn người đàn ông lạ mặt kia đang được công chúa nhỏ bảo vệ, vẫn trưng bộ mặt dương dương đắc ý.
Mình phải gϊếŧ hắn, hắn đã cướp mất công chúa nhỏ nhà mình.
Nhưng cuối cùng Thụy Y vẫn bị quản gia tới lôi về.
Thụy Y về tới thành cổ với khuôn mặt lạnh băng, chẳng ai dám lại gần.
“Anh!” Lăng Hương nhìn thấy Thụy Y trở về, ngoan ngoãn lên tiếng chào.
Thụy Y liếc cô ả, hừ một tiếng, rồi bước lên lầu.
Trong lòng Lăng Hương như vỡ nát.
Nhà này là thế nào đây.
Hôm qua, Khắc Nhĩ chỉ sai người sắp xếp chỗ ở cho cô ta, chứ không hề gặp cô ta.
Lăng Hương bỗng có cảm giác chẳng lành, có phải họ đã biết được điều gì?
Lăng Hương cố nén cảm giác đó lại, những người khác trong thành cổ đều kính trọng cô ta, chắc không bị phát hiện đâu nhỉ? Cô gái kia vẫn bị giam ở bên ngoài, trận pháp của chủ nhân, cô ta làm sao phá được chứ?
Lăng Hương cứ thế ở lại thành cổ, cô rất ít khi thấy Khắc Nhĩ, lại thường gặp Thụy Y, nhưng dạo gần đây tâm tính Thụy Y không được tốt.
Lăng Hương có bắt chuyện với hắn mấy lần, nhưng hoặc là bị lơ đi, hoặc là bị xỉa xói.
Sau khi làm quen hết với mấy người trong thành cổ, Lăng Hương bắt đầu dò la khắp nơi, nhưng cô không biết được, hành vi của mình luôn bị theo dõi.
Khắc Nhĩ gõ gõ lên mặt bàn, mặt trầm tư: “Ông nói, cô ta đang tìm cái gì?”
Quản gia lắc đầu, “Chỗ chúng ta cũng đâu có thứ gì quý giá đâu!”
“Có điều tra ra được cô ta vào đây với ai không?”
“Cô ta tới đây một mình, những người tiếp xúc với cô ta sau khi vào thành cổ cũng đã điều tra cả rồi, không có vấn đề gì.” Quản gia trả lời tận tình.
“Hừ…” Khắc Nhĩ cười nhạt, “Hồ ly thì trước sau gì cũng lộ đuôi cáo!”
Dưới sự cố tình thả lỏng của Khắc Nhĩ, Lăng Hương gần như tìm khắp cả thành cổ một lần.
Hiển nhiên cuối cùng Lăng Hương cũng chẳng tìm được thứ gì cả.
Trong khi thịnh yến của Huyết Tộc sắp tổ chức, cô ta chỉ có thể từ bỏ.
Nơi tổ chức thịnh yến là một tòa thành cổ to nhất của Huyết Tộc.
Đó từng là nơi các vị vua ở, nhưng từ khi không còn Vua thì bị bỏ trống, thi thoảng có nhà ai muốn tổ chức tiệc gì thì tổ chức ở đó, dần trở thành nơi công cộng.
Lăng Hương và Khắc Nhĩ cùng tới thành cổ, hoa tường vi đang nở rộ vây kín cả tòa thành này.
Lăng Hương mặc lễ phục lộng lẫy, khoác tay Khắc Nhĩ đi vào trong thành cổ.
Cho dù là giả, nhưng có khuôn mặt đó, muốn người khác không chú ý cũng khó.
“Đây là Di Nại Điện hạ phải không? Bao nhiêu năm không gặp, giờ đã xinh đẹp thế này rồi!”
Lăng Hương nở nụ cười, gọi đúng tên của người kia.
Đối phương hiển nhiên hơi bất ngờ.
Suốt quãng đường vào thành cổ, hầu hết Lăng Hương đều có thể gọi được tên những người tới chào hỏi.
Sự sắc lạnh trong đôi mắt của Khắc Nhĩ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngải Duy đứng bên phía các Huyết Liệp hơi thất thần nhìn cô gái đang được mọi người cung phụng lấy lòng kia.
Không ngờ địa vị của cô ấy trong Huyết Tộc lại cao như vậy.
“Chú Hai… Cô ta… là ai?” Ngải Duy chỉ vào cô gái đi bên cạnh Khắc Nhĩ.
Một Huyết Liệp bên cạnh nghe thấy, liền trả lời thay người đàn ông kia: “Đó là con gái nuôi của Khắc Nhĩ Thân Vương, tên là Di Nại.”
“Con gái nuôi?” Không phải con gái ruột sao?
Nói chung là nhìn Ngải Duy khá khả ái, lại là tầm con cháu, người kia lại giảng giải: “Gia tộc cô ấy trước đây bị diệt tộc trong trận đại chiến một trăm năm trước, chỉ còn sót lại mình cô ấy.
Nghe nói cha cô ấy và Khắc Nhĩ từng có giao tình, nên nhận nuôi cô ấy.
Đừng tưởng cô ấy chỉ là một cô gái trẻ, lần chọn vua mới này, cô ấy có một lá phiếu quan trọng đó!”
Tuyển chọn vua mới, người của Huyết Tộc đều có quyền bỏ phiếu, nhưng đó chỉ là sơ tuyển.
Trong những người được chọn, ai có nhiều số phiếu nhất của Huyết Tộc thuần chủng thì mới được làm vua.
Cho nên, phiếu của Huyết Tộc thuần chủng thực sự rất đáng giá.
“Ồ, lợi hại vậy cơ à?” Ngải Duy nói chuyện với những người này những ngày gần đây, biết được khá nhiều chuyện, nhưng khi nghe đến chuyện này, bỗng thấy khá kì quái.
Lúc này, Ngải Duy thấy Tả Liệt đi vào cùng một cô gái xinh đẹp khác, hai người cử chỉ thân mật, tuy rằng Tả Liệt không tỏ rõ thái độ gì, nhưng qua cử chỉ có thể thấy được anh ta khá chăm sóc cho cô gái đó.
Mặt Ngải Duy trắng bệch, nhìn Tả Liệt, có chút không thể tin nổi.
“Người mới tới này mới là nhân vật lớn, có nhìn thấy chàng trai tóc trắng mới tới không? Người đó là Thụy Y, là con trai trưởng của Khắc Nhĩ Thân Vương…” Người ở bên vẫn liến thoắng giải thích cho Ngải Duy.
Nhưng lúc này, Ngải Duy chẳng nghe được gì, chỉ lo nhìn Tả Liệt và cô gái kia bước đi trong đám đông.
Người Huyết Tộc kéo đến ngày càng nhiều, người đến càng sau, thân phận càng cao.
Ngải Duy bỗng thấy mình lạc lõng giữa đám đông, không khí ở đó khiến cô ta cảm thấy bức bối ngạt thở.
…
Thời Sênh lái xe, chạy vòng quanh thành cổ, giờ chỉ vừa bắt đầu, nhưng phần quan trọng thì tối mới tới, nên cô vẫn chưa muốn vào.
Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, bỗng nhìn thấy nữ chính chạy ra từ thành cổ.
Ôi đệt, sao nữ chính lại đến đây?
Ngải Duy chạy qua xe của cô, khuôn mặt có phần trắng bệch.
Thời Sênh liền đuổi theo.
“Đi đâu vậy?” Xe đột ngột đổi hướng, Tây Ẩn đưa mắt nhìn cô.
“Đi coi kịch!” Thời Sênh vẫn cứ đuổi theo nữ chính.
Ngải Duy chạy được một đoạn liền dừng lại, thấy xung quanh không có ai, nên chui vào cánh đồng hoa tường vi ở phía xa.
Cánh đồng hoa tường vi này như nối liền với đường chân trời, hoa ở đây nở tươi đẹp hơn hẳn những nơi khác.
“Rời khỏi đây đi!” Tây Ẩn đột nhiên lên tiếng.
Thời Sênh đang định mở cửa xe liền dừng tay, “Sao vậy?”
“Anh không thích mùi vị ở đây chút nào!” Tây Ẩn nhíu mày, giống như con nít đang hờn dỗi vậy.
Thời Sênh: “…”
Chẳng phải cũng là mùi hoa sao, có gì lạ đâu chứ?
Đồ hâm!
Tuy nghĩ như thế, nhưng cô vẫn nổ máy rời khỏi đó.
Tây Ẩn nhìn cánh đồng hoa càng ngày càng xa qua gương chiếu hậu.
Không biết gió từ đâu thổi tới, thổi cánh đồng hoa dạt dào như sóng biển, ùn ùn dâng trào như muốn ập về phía này.
Tây Ẩn thò tay ra ngoài, cánh đồng hoa ở phía sau bỗng nhiên bình lặng trở lại.