Cuộc họp lâu đến mức Thời Sênh chỉ muốn chết.
Tịch Phi lại thản nhiên ngồi thẳng người, nghiêm túc nghe thầy giáo nói.
Từ đó trở đi, Hứa Thiểm Thiểm lại bị người ta bao vây ở cự ly gần.
Dù sao thì cũng có phụ huynh vừa trẻ lại vừa đẹp như vậy, rất hiếm gặp.
Hứa Thiểm Thiểm tốt nghiệp trung học cơ sở, với kết quả đứng đầu trường, thi đậu vào trường trung học phổ thông tốt nhất của thành phố A.
Để tiện cho Hứa Thiểm Thiểm đi học, Thời Sênh chuyển nhà đến gần trường, ai ngờ Tịch Phi sớm đã mua một căn hộ ở gần trường, chỉ đợi bọn họ chuyển đến…
“Lợi hại đó vợ của em.
” Thời Sênh vỗ vai Tịch Phi.
Tịch Phi giật giật miệng, nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng: “Ai là vợ của ai?”
“Anh là vợ của em.
” Thời Sênh cười tươi vui vẻ, “Sao thế, em chưa chiều anh đủ sao?”
Tịch Phi đột nhiên yếu thế.
So với cô, những gì hắn làm chẳng đáng để nhắc đến.
“Em chiều anh như vậy, sẽ chiều hư anh đấy.
” Tịch Phi thả cô ra, dắt tay cô đi về phía căn phòng.
Thời Sênh tít mắt, nói rất thản nhiên, “Nhưng nếu em không chiều anh thì có thể chiều ai chứ?”
Câu nói này rõ ràng là đang nịnh Tịch Phi, hắn dừng chân lại, nghiêng đầu sang: “Nhan Miên, có phải kiếp trước em nợ anh không?”
Không thì tại sao kiếp này lại đối xử tốt với hắn như vậy?
“Nói lảm nhảm gì vậy?” Thời Sênh giáng cho hắn một cái tát: “Ông đây chiều người đàn ông của mình có gì sai?”
Tịch Phi: “…” muốn nói một câu tình củm sao lại khó như vậy!!
#Có một người vợ cứ muốn chiều mình thì phải làm sao?#
Thời Sênh phát hiện ra căn hộ chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách.
Điểm nhấn là, hai phòng.
Nói thật chứ, một Phượng Từ chủ động thế này, Thời Sênh rất hiếm khi được thấy.
Từ hôm chuyển nhà cô đã rất vui mừng, thế rồi đến lúc chuyển xong, cô lại phát hiện ra bi kịch.
Tịch Phi lại còn mua thêm một căn hộ ở bên cạnh!
Bên cạnh!
Hắn sống ở bên cạnh!
Hy vọng Phượng Từ chủ động, không bằng hy vọng mẹ lợn biết leo cây, tức muốn khóc!
#Có một người tình dù cho đã ngủ với nhau rất nhiều lần nhưng vẫn ngây thơ, phải làm sao, online đợi sẵn, gấp lắm đấy#
“Chị ơi, chị không vui à?” Hứa Thiểm Thiểm thu xếp xong phòng của mình, nhìn thấy Thời Sênh khoanh tay đứng ngoài cửa, nét mặt buồn bã nhìn ra ngoài.
“Nhìn thấy mà không ăn được.
” Thời Sênh thở dài, “Đương nhiên không vui rồi.
”
Hứa Thiểm Thiểm: “…” Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ.
Nói những lời đó trước mặt cô bé có ổn không?
Cho dù Thời Sênh có dụ dỗ Tịch Phi thế nào đi chăng nữa, tóm lại là…
Không cho ngủ!
Không cho ngủ!
Không cho ngủ!
Thời Sênh tức đến mức suýt nữa cho uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Không phải hắn không có cảm giác gì, tại sao lại không cho ngủ?
Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị cưỡng ép rồi thì Tịch Phi về nước…
Đem theo cô.
Tịch Phi lãng mạn với cô ở trong nước bao lâu nay sớm đã có người tìm đến hết lần này đến lần khác, nhưng đều bị Tịch Phi đàn áp.
Thời Sênh nghĩ đến chuyện có thể đem Hứa Thiểm Thiểm ra nước ngoài học, nhưng Tịch Phi từ chối.
Nói rằng cô bé ở trong nước sẽ tự do hơn.
Đợi đến khi Thời Sênh gặp đám người kỳ quặc nhà họ Tịch, thì cô đã biết tại sao Tịch Phi nói ở trong nước tự do.
Cô vừa xuống máy bay đã bị người ta bao vây, kiểu 360 độ không một góc chết.
Nếu không phải những người bao quanh cô không động tay động chân, không thì cô đã rút kiếm ra từ lâu rồi.
“Tiểu Phi, cô vợ này của cậu… không được.
” Một người đàn ông lớn tuổi trong số họ bình luận trước.
Đúng lúc Thời Sênh đang định cãi lại, thì ông ta lại chậm rãi nói: “Có điều vẫn có thể miễn cưỡng qua cửa nhà họ Tịch chúng ta.
”
Thời Sênh: “…” Ông đây nể mặt vợ mới bước vào cửa nhà các ngươi, lại còn nói miễn cưỡng!
Phải người khác, có giàu nhất hành tinh thì ông đây cũng không thèm.
Biết đủ đi!
“Tìm đối tượng gì chứ, Tiểu Phi nên sống với chúng ta mới đúng.
” Cách nói của một người đàn ông khác càng đáng sợ hơn, nói xong lại đổi giọng, “Có điều tìm thì cũng đã tìm rồi, cũng không thể trả con nhà người ta về được, thế thì Tịch gia chúng ta tệ đến mức nào?”
Cảm ơn nhé, vì không muốn nhà mình tệ hại, mới đồng ý cho ông đây vào nhà.
“Tiểu Phi à, vợ cháu đã từng gϊếŧ người chưa?” Một người đi sau thản nhiên hỏi một câu, “Nhà chúng ta không phải là chỗ những cô nương yểu điệu yếu đuối có thể vào được, bị dọa chết rồi chúng ta không chịu trách nhiệm.
”
Số người ông đây gϊếŧ còn nhiều hơn số cơm các vị ăn.
“Cô gái, lại đây, lại đây, đừng nghe bọn họ nói nhảm.
” Một người phụ nữ trang điểm rất quý phái, cuối cùng cũng không nhịn được, đưa tay kéo Thời Sênh lại, “Một cô gái tốt đẹp thế này, các người bảo cô ấy gϊếŧ ai?”
Người phụ nữ dừng lại một lát, “Cô ấy chỉ cần nhìn người khác ra tay là được rồi.
”
Thời Sênh lén lút nhìn Tịch Phi, nhà anh có ai bình thường không?
“Các bác, các chú, các cô, nếu Miên Miên bị mọi người dọa chạy mất thì mọi người đừng nghĩ đến tiền tiêu vặt nữa nhé.
” Tịch Phi nhẹ nhàng nói một câu.
Đám người lúc nãy còn đang nhe răng giơ vuốt dọa Thời Sênh lập tức hắng giọng, lần lượt rời mắt đi chỗ khác, lúc quay mặt lại thì đã thành những bộ mặt hiền từ.
“Cô gái này xinh đẹp quá, rất hợp với Tịch Phi nhà chúng ta.
”
“Đúng đấy, đúng đấy, nhìn khí chất này, người bình thường không bì được, Tiểu Phi phúc lớn rồi.
”
“Blabla.
.
”
Những lời khen chẳng có chút thành ý nào, khiến Thời Sênh có cảm giác lạc vào bệnh viện tâm thần.
Người nhà họ Tịch có vẻ rất dễ gần, nhưng họ đều ngầm ngầm điều khiển các huyết mạch quan trọng của Mặc Môn, làm gì có ai dễ gần chứ.
Bọn họ vốn muốn hù dọa Thời Sênh, để cô biết khó mà lui.
Kết quả cô gái này hoàn toàn nhìn họ với ánh mắt nhìn những thằng đần, khiến bọn họ bắt đầu nghi ngờ, mình có đần độn thật không.
Sau đó cũng từ miệng Tịch Sóc bị Tịch Phi áp tải về mà biết được cô gái này đã đánh cho các băng đảng xã hội đen trong nước long trời lở đất, có thể tặng cho danh hiệu “Đả Hắc Tông sư” (Tông sư diệt xã hội đen).
Giờ đây, xã hội đen trong nước đều không dám xuất đầu lộ diện, sợ rằng chỉ cần lộ diện là sẽ bị cảnh sát úp sọt hết.
Thế nên, cô gái này chơi với xã hội đen trong nước chán rồi, chạy ra nước ngoài chơi với bọn họ?
Mọi người càng phản đối Tịch Phi kịch liệt.
Cô vợ này không được!
Tịch Phi không thèm để ý đến những con người thần kinh đó, chuyện hắn đã quyết, bọn họ không can thiệp được, cũng chỉ càm ràm vài câu, mặc kệ họ, vài hôm nữa là xong chuyện.
Tịch Phi mặc kệ bọn họ, bọn họ liền tìm đến Thời Sênh.
Vì bọn họ là bề trên của Tịch Phi nên ban đầu Thời Sênh còn nhẫn nại lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Thế nhưng cứ hết lần này đến lần nọ, cả ngày cằn nhằn đi cằn nhằn lại bên tai cô.
Cuối cùng Thời Sênh không nhịn được, rút kiếm ra giải quyết bọn họ một lần.
Bọn họ sợ hãi trước chỉ số vũ lực của Thời Sênh, lại càng lo rằng Tịch Phi sẽ bị Thời Sênh bắt nạt, nên chạy đến trước mặt Tịch Phi can ngăn, đừng lấy người vợ này.
Tịch Phi vốn đã muốn dạy cho họ một bài học, tiếc là thân phận của bọn họ bày ra đó, lại không như các gia tộc khác, không hề làm gì có hại tới hắn, nên hắn muốn trách mắng cũng chẳng có cách nào.
Thời Sênh xử lý thực sự khiến Tịch Phi rất hài lòng, nên cuối cùng bọn họ lầm lũi rời đi, rất lâu sau đó không trở lại nữa.
Đến khi hôn lễ sắp được bắt đầu, họ mới từ từ xuất hiện, khoa tay múa chân.
Người này nói chỗ này không được, chỗ kia không được, sửa sửa sửa.
Người ta vừa sửa xong, bên kia lại nói, chỗ này không được, chỗ kia không được, sửa sửa sửa.
Thời Sênh mà là công ty tổ chức tiệc cưới thì tuyệt đối sẽ giáng cho bọn thần kinh ấy một cái tát.