Phượng Khuynh Khuynh là con riêng của gia chủ Phượng gia ở đại lục Thiên Viêm.
Cô ta bất tài, vô năng, nhát gan lại sợ phiền phức nên người trong gia tộc cực kỳ ghét bỏ.
Khi gia tộc tiến hành thí luyện, Phượng Khuynh Khuynh bị người hãm hại, suýt chút nữa chết ở Ma Diễm Lĩnh.
Tuy rằng lấy về được cái mạng nhỏ nhưng tu vi lại bị phế đi.
Vì thế mà những ngày tháng của Phượng Khuynh Khuynh ở Phượng gia lại càng không được tốt.
Nguyên chủ của Thời Sênh – Phượng Chi Âm là nghĩa nữ của gia chủ Phượng gia.
Từ nhỏ cô đã có thiên phú rất tốt, lại được cha nuôi sủng ái nên trở thành tiểu thư được Phượng gia yêu thương nhất.
Đối tượng đính thân của Phượng Chi Âm hối hôn với cô và đòi cưới Phượng Khuynh Khuynh.
Sau khi Phượng Khuynh Khuynh được gả đi, người đàn ông kia đối xử với cô ta cực kỳ tốt.
Phượng Khuynh Khuynh quanh năm bị dè bỉu đột nhiên lại gặp được một người đối xử cực kỳ tốt với mình, rất nhanh liền rơi vào vòng xoáy tình yêu.
Nhưng lúc nàng ta mang thai và sắp tới kỳ sinh nở, người đàn ông kia lại mang một người đàn bà khác về, đoạt đi mất điếu trụy mà nàng ta luôn mang theo bên người.
Người đàn ông đó nói với Phượng Khuynh Khuynh rằng, sở dĩ hắn đối xử tốt với nàng ta là vì chiếc điếu trụy này.
Phượng Khuynh Khuynh bi thống, tuyệt vọng, sau khi sinh con thì thân thể suy yếu, mắc đủ mọi loại bệnh.
Người đàn ông kia và tiểu tam ngang nhiên ân ái trước mặt nàng ta.
Tiểu tam kia còn bắt nàng ta làm đủ loại việc nặng, bằng không thì đứa bé sẽ không có sữa ăn.
Vào một mùa đông, con của Phượng Khuynh Khuynh đổ bệnh, nàng ta đi cầu xin phu quân của mình nhưng lại bị người đàn bà kia ngăn lại, khiến cho con của nàng ta không qua khỏi, chính nàng ta cũng bị ả đẩy vào hồ nước.
Phượng Khuynh Khuynh không ngờ mình lại trọng sinh, nếu đã trọng sinh, vậy nàng ta sẽ báo thù.
Mọi khuất nhục ở đời trước, nàng ta sẽ đòi lại bằng hết.
Nguyên chủ chính là người đầu tiên.
Phượng Khuynh Khuynh vẫn luôn nghĩ vì nguyên chủ hối hôn nên mới khiến nàng ta gặp bi kịch về sau, nhưng căn bản nguyên chủ không hề làm chuyện đó.
Phượng Khuynh Khuynh trọng sinh vào lúc nàng ta chưa về gia tộc.
Vì biết được bí mật của điếu trụy vốn là một không gian không có giới hạn, bên trong có rất nhiều thứ, vì thế Phượng Khuynh Khuynh liền mở ra hình thức nghịch tập, là một nữ chính toàn năng với luyện đan, luyện khí, ngược thú…
Sau khi về tới gia tộc, tu vi của nàng ta đã là cao nhất trong những người đồng lửa tuổi, nhưng nàng ta không bày ra thực lực chân chính.
Đến khi gia tộc thí luyện tại rừng Ma Diễm Lĩnh, Phượng Khuynh Khuynh tìm được một gốc thảo dược cực phẩm nên bị huyền thú Thiên Lang Viên đuổi gϊếŧ.
Nàng ta biết mình không phải đối thủ của Thiên Lang Viên, nên nhét thảo dược hiếm quý lên người nguyên chủ lúc hỗn loạn.
Thiên Lang Viên đuổi theo dược vị của nó nên mới tập trung vào nguyên chủ.
Thời Sênh đến thế giới này đúng lúc nguyên chủ bị thiên Lang Viên đuổi gϊếŧ.
Sau khi đánh bại Thiên Lang Viên, Thời Sênh hợp với đám người Phượng gia để ra khỏi Ma Diễm Lĩnh.
Lúc họ sắp thoát thì biến cố xảy ra.
Đám huyền thú không hiểu vì sao lại chạy hết về khu vực biên giới Ma Diễm Lĩnh.
Lúc này bên ngoài Ma Diễm Lĩnh, đám người của phủ Quốc sư đang tiến hành lập trận pháp chặn đường huyền thú lại.
Thời Sênh vì giúp huyết kỳ lân thoát khỏi nam nữ chính nên vô tình bị nam chính đổ cho tội danh phá hoại trận pháp của phủ Quốc sư, khiến huyền thú thoát ra khỏi Ma Diễm Lĩnh gây hại cho bao nhiêu thành trì.
Ba chữ Phượng Chi Âm này trở thành nỗi oán hận trong lòng vô số người.
Trên đường trở về Phượng gia, Thời Sênh gặp đội Thần Vệ hộ tống chủ nhân của phủ Quốc sư.
Thời Sênh đang quan sát vị Quốc Sư bí ẩn thì một thanh âm trong suốt vang lên bên tai Thời Sênh “Nhìn đủ chưa?”
Thân mình cô cứng đờ, quay phắt đầu lại.
Người đàn ông này…
Vừa rồi còn đứng dưới kia, chỉ trong một cái chớp mắt đã đứng ngay sau lưng cô.
Không khí bốn xung quanh như ngưng trệ, đệ tử Phượng gia đứng ở phía xa hoàn toàn không nhúc nhích như thể đã bị định thân vậy.
Khống chế thời gian…
“Không phải thời gian, là không gian.” Giọng nói trong suốt ấy lại vang lên, hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc nào.
“Ngươi có biết ta đang suy nghĩ gì không?” Thời Sênh híp mắt.
Khóe miệng người đàn ông lộ ra ý cười như có như không, cảm giác bị xâm lược càng thêm mãnh liệt.
Hắn nhếch nhếch cánh môi, lại lần nữa nói, “Ta biết mọi người suy nghĩ cái gì.”
Thời Sênh thả lỏng thân thể, “Thật sao? Vậy ngươi nói xem hiện tại ta đang nghĩ cái gì?”
Người đàn ông nhìn vào mắt Thời Sênh, tựa hồ như hắn có thể thấy được chính mình trong đó, lại tựa hồ như không thấy được gì, chỉ có hư vô và mờ mịt.
Sau một lúc lâu, hắn đáp: “Ngươi không nghĩ cái gì.”
Thời Sênh chớp mắt, lắc đầu: “Sai rồi.”
Lần này người đàn ông không cần nhìn vào mắt cô cũng cảm nhận được suy nghĩ của cô, hắn khẽ nhíu mày.
Thời Sênh tủm tỉm cười hỏi: “Quốc sư đại nhân, ta thiếu một người làm ấm giường, ngài có hứng thú không?”
Thật sự là không uổng công khi tới đây.
Ngân Vi, chủ nhân phủ Quốc sư.
Phượng Từ…
“Phượng Chi Âm.” Ngân Vi mở miệng gọi cô, hoàn toàn như không nghe thấy những gì cô vừa nói, “Tại sao ngươi lại phá hoại trận pháp của ta?”
Thời Sênh: “…”
Bản cô nương phá hoại trận pháp của ngươi lúc nào?
“Ta phá hoại trận pháp của ngươi lúc nào, không phải đây là lần đầu chúng ta gặp mặt à?” Đừng tưởng ngươi là Phượng Từ thì có thể nói hươu nói vượn.
“Ma Diễm Lĩnh.” Ngân Vi nhắc nhở Thời Sênh.
“Nói đạo lý đi.” Thời Sênh tức giận, “Rõ ràng là Hách Liên Dục phá hoại, ta không gánh được cái tội này.”
Người khác nói gì cô mặc kệ, nhưng hắn thì không được.
Ngân Vi nhìn tiểu cô nương ở phía đối diện, dung mạo diễm lệ, vẻ mặt đường hoàng, tự tin, rõ ràng là một người rất đẹp.
Nhưng trên người nàng lại có một cỗ u ám làm người ta khó lòng nắm bắt được, giống như không cẩn thận sẽ rớt vào vực sâu vô tận.
“Ngươi có chứng cớ gì không?” Ngân Vi khẽ di chuyển tầm mắt.
Thời Sênh hỏi lại, “Vậy ngươi có chứng cớ gì chứng minh ta làm?”
Ngân Vi không đáp, Thời Sênh có cảm giác xung quanh cũng yên lặng vài giây.
Cô vừa chớp mắt một cái, đối diện đã không còn bóng dáng của Ngân Vi nữa.
Mà bên dưới lại vang lên tiếng chuông gió, xe ngựa và đội ngũ đã đi được một khoảng cách khá xa.
Thời Sênh: “…”
Phượng Từ lợi hại của ta, lần này chàng còn lợi hại đến mức này nữa à!
Không gian và thời gian là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau, Ngân Vi có thể khống chế không gian…
Đám người Phượng An, ngạc nhiên nhìn đội ngũ đã đi xa, “Kỳ quái, bọn họ đi lúc nào thế?”
“Không biết, chớp mắt một cái đã thấy ở đó rồi…”
Đệ tử Phượng gia đều có chung một cảm giác đó là bọn họ vừa mới chớp một cái thì đội ngũ kia đã biến mất trong tầm mắt, xuất hiện ở một nơi rõ xa.
Thời Sênh nhảy từ trên núi xuống, đuổi theo xe ngựa.
“Tam tiểu thư, đợi chút…”
“Tam tiểu thư…”
Đội trưởng đội Thần Vệ nhìn người đang đuổi theo phía sau, cẩn thận đi tới cạnh xe ngựa, “Quốc sư đại nhân, có cần đuổi người đi không?”
“Kệ nàng thôi.”
Đội trưởng hơi kỳ quái nhưng cũng không dám đặt thêm câu hỏi, “Vâng.”
Xe ngựa rõ ràng là rất xóc nảy nhưng người ngồi trong lại ngồi rất vững vàng.
Ngân Vi xoa xoa cằm, tầm mắt rời khỏi cái bàn nhỏ bên cạnh, trên bàn có bày mấy bức tranh, trên tranh vẽ một thiếu nữ dung mạo tuyệt trần với đủ loại tư thái.
Đầu ngón tay hắn nhẹ di chuyển trên bức tranh, ngay sau đó, các bức tranh liền biến thành tro bụi.
Cánh môi của hắn hơi cong lên.
…
Thời Sênh tới gần đội Thần Vệ, người của đội Thần Vệ cũng không đuổi cô, nhưng mấy người của Phượng gia lại không được, chỉ cần tới gần một chút liền sẽ bị quát đuổi đi.
Thời Sênh bước nhanh về phía xe ngựa, xốc màn che nhìn vào trong.
Không gian trong xe ngựa lớn hơn nhìn từ bên ngoài rất nhiều, bài trí cũng khá thoải mái, còn có một cỗ hương thơm ngát tản ra.
Nhưng trong xe lại không có người.
“Phượng tam tiểu thư.” Đội trưởng đội Thần Vệ đi tới, lễ phép nghiêng người, “Quốc sư đại nhân cần nghỉ ngơi, mong tiểu thư không nên quấy rầy.”
“Người đâu rồi?”
Đội trưởng không đáp, hiển nhiên là không muốn trả lời cô, cũng có lẽ là nhận được mệnh lệnh không nói cho cô biết.
Thời Sênh buông màn xe xuống, tức giận quay về.
Đội trưởng thật sự không hiểu Quốc sư đại nhân nhà mình đang muốn làm cái gì, Thời Sênh đi rồi, hắn liền nghiêng người xoay về phía xe ngựa, “Đại nhân, Phượng tam tiểu thư đi rồi.”
Trong xe ngựa hoàn toàn không có động tĩnh, đội trưởng duy trì tư thế này trong chốc lát, đang muốn nói chuyện thì lại thấy Thời Sênh vọt trở về, mạnh mẽ xốc màn che lên.
Bên trong vẫn trống rỗng như trước.
“Ngươi xoay người nói với cái xe ngựa không có ai làm gì?” Thời Sênh buông màn xe, quay đầu nhìn đội trưởng.
Đội trưởng: “…”
Tự nhiên lại quay trở về.
“Phượng tam tiểu thư, ta đang rèn luyện lực eo.” Đội trưởng trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
Thời Sênh nhìn eo hắn một cái, lại nói: “Muốn rèn luyện lực eo thì lên giường, phải thực hành nhiều mới tốt.”
Đội trưởng mất một lúc mới hiểu ra Thời Sênh muốn nói gì, khóe miệng giật giật hai cái, Phượng tam tiểu thư này có phải một cô nương không thế?
Loại lời nói này mà nàng cũng có thể nói ra được?
Còn nói một cách hợp tình hợp lý mới ghê chứ.
Sao chẳng có chút rụt rè, thẹn thùng nào như mấy cô nương khác vậy?
“Ta biết chàng ở đây, chàng không gặp ta cũng chẳng sao, cái ta có là thời gian.” Thời Sênh xoay người rời đi.
Mẹ kiếp! Có thể khống chế không gian thật.
Nếu không phải sợ chém chết người rồi thì đến thế giới sau mới gặp được, có lẽ cô đã sớm móc kiếm chém chết hắn rồi.
Lời cuối cùng này tất nhiên không phải nói với đội trưởng, đội trưởng lắc lắc đầu, tâm tư của Quốc sư đại nhân tốt nhất đừng đi đoán làm gì.
…
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Giang sơn làm sính lễ.]
Thời Sênh vừa rời khỏi phạm vi đội Thần Vệ, Hệ thống liền nhảy ra tuyên bố nhiệm vụ.
Tuy rằng nhiệm vụ này đối với Ký chủ mà nói cũng chẳng có ích lợi gì.
[Mục tiêu nhiệm vụ: Ngân Vi.
Để hắn lấy vạn dặm núi sông làm sính lễ, cưới cô vào cửa.]
Thời Sênh: “…”
Vì sao không phải ông đây lấy vạn dặm giang sơn làm sính lễ, cưới hắn về nhà?
[Ký chủ, mong cô nhớ kỹ, cô là con gái, cô là con gái, cô là con gái.] Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần.
Con gái thì phải mảnh mai yếu đuối, phải biết khóc, biết ngây thơ, biết làm nũng, giống Ký chủ suốt ngày chỉ biết gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ, cường sủng đàn ông, thế gian này quả thật có một không hai.
Giang sơn làm sính lễ.
Ông đây đánh hạ được giang sơn này rồi đưa cho hắn, rồi để hắn chuyển lại cho ta, như thế cũng được đúng không?
Bản cô nương thật đúng là thiên tài!
[…]
#Ký chủ nhà ta lại muốn tự mình lên rồi#
Ừ, nhưng trước khi đánh nhau giành thiên hạ thì phải hủy CP đã.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
#Ký chủ yêu thích phá CP, chính mình lại thích quăng thức ăn chó, có phải có bệnh không?#
Thời Sênh cũng không tiếp tục đi theo Ngân Vi nữa.
Nếu đã xác định Ngân Vi là Phượng Từ thì cũng không cần sợ hắn sẽ chạy, không cần gấp gáp.
Đối với Phượng Từ, cô có một loại tự tin cực kỳ cao.
Thời Sênh rời đi rồi, Ngân Vi cũng không biểu hiện ra điều gì dị thường, giống như đó chỉ là một cô nương có ý nghĩ kỳ quái, thích đi theo hắn một đoạn đường mà thôi.
Nàng rời đi hay ở lại cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới hắn cả.