“Đông Phương thế chất à, chuyện này… còn phải xem ý của Tiểu Âm đã.” Phượng gia chủ uyển chuyển nói, “Chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng được.
Chỉ cần Tiểu Âm đồng ý, ta sẽ không có ý kiến gì.”
Đông Phương Hợi nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra, ôn hòa nói: “Cháu tin muội muội Tiểu Âm sẽ không phản đối, chúng cháu…”
“Ta không đồng ý.” Thời Sênh ngắt lời Đông Phương Hợi.
Đông Phương Hợi gần như không tin nổi mình vừa nghe thấy cái gì, “Muội muội Tiểu Âm?”
“Ta, không, đồng, ý.” Thời Sênh gằn từng chữ một, “Đã nghe rõ chưa? Từ đâu tới thì về lại đó đi, không tiễn.”
“Tiểu Âm!” Phượng gia chủ xuất ra khí độ của người đứng đầu một nhà, sao có thể đuổi người ta đi như thế chứ.
“Muội muội Tiểu Âm, không phải muội giận ta nhiều năm như thế không về thăm muội đấy chứ?” Đông Phương Hợi đứng dậy lo lắng, “Ta ra ngoài du lãm nên không thể về ngay được, nhưng năm nào ta cũng chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho muội.”
Thời Sênh: “…”
Ngươi có trở về hay không thì liên quan cái rắm gì tới bản cô nương?”
“Sau này ta sẽ không đi nữa, sẽ ở bên muội muội Tiểu Âm.
Muội đừng tức giận.”
“Ngươi có đi hay không?” Thời Sênh bày ra biểu tình hung ác, nói, “Ngươi mà không đi, ông đây sẽ cho người đánh ngươi.”
Đông Phương Hợi bị dọa, thân mình không khỏi lui về sau mấy bước, vẻ mặt rất hoang mang, tựa hồ không thể tin được rằng cô nương luôn nói chuyện dịu dịu dàng dàng với mình giờ lại trở thành người thô lỗ như thế.
“Tiểu Âm, không được xằng bậy.” Phượng gia chủ đứng dậy, đi tới trước mặt Đông Phương Hợi, vừa vặn đứng chắn giữa hai người, “Đông Phương thế chất, giờ Tiểu Âm có suy nghĩ của mình, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, cháu cũng đừng sốt ruột…”
Phượng gia chủ vừa khuyên, Đông Phương Hợi liền tỉnh táo lại, “Là cháu quá vội vàng rồi.”
Phượng gia chủ vỗ vỗ vai Đông Phương Hợi, kỳ thực ông rất xem trọng chàng trai này, gia thế tương đương, thiên phú tốt, cách làm người, xử thế cũng rất tốt.
Nếu không phải tự nhiên nhảy ra một tôn Đại Phật, ông thật sự muốn gả Tiểu Âm cho Đông Phương Hợi.
“Tiểu Âm, muội đừng tức giận, chúng ta có thể thử ở chung một thời gian, chờ đến khi muội thích ta thì chúng ta đính thân cũng chưa muộn.” Hình như Đông Phương Hợi sợ Thời Sênh cự tuyệt nên lại bổ thêm một câu, “Vậy Phượng bá bá, cháu về trước đã, ngày khác cháu lại tới bái phỏng.”
“Ta tiễn cháu.”
“Không dám làm phiền Phượng bá bá.” Đông Phương Hợi lễ phép từ chối.
Nhưng Phượng gia chủ có chuyện muốn nói với Đông Phương Hợi nên cuối cùng vẫn đưa hắn ra ngoài.
Thời Sênh đăm chiêu nhìn theo bóng dáng hai người họ, không ngờ lần này Đông Phương Hợi vẫn lại tới đây vì cô.
…
Từ sau ngày đó, Đông Phương Hợi thường xuyên chạy tới làm khách ở Phượng gia.
Phượng gia chủ cản không được mà không cản cũng không xong.
Tốt xấu gì người ta cũng là người thừa kế của Đông Phương gia, nếu ông ngăn cản thì có khác nào không cho Đông Phương gia mặt mũi ư?
Thời Sênh cảm thấy Đông Phương Hợi rất phiền, chuẩn bị tìm cơ hội đánh hắn một trận.
Thời Sênh nghe nói Đông Phương Hợi lại tới, cố ý bảo người đưa hắn tới một nơi vắng vẻ.
Cô chậm chạp đi qua, còn chưa tới gần đã nghe thấy một giọng nói đầy tủi thân.
“Đông Phương ca ca, sao huynh trở về mà không tới thăm Kỳ Kỳ.”
“Gần đây có chút việc nên không thể tới thăm Đại tiểu thư được.
Lần khác ta sẽ tới nói chuyện với Đại tiểu thư.” Đông Phương Hợi trả lời rất có lễ.
“Không, không, muội không có ý đó, chỉ là vì lâu lắm rồi không thấy Đông Phương ca ca mà thôi…” Giọng của Phượng Kỳ Kỳ càng về sau càng nhỏ.
Thời Sênh đứng ở phía xa, nghe hai người ta một câu, ngươi một câu nói chuyện với nhau, rõ ràng là Phượng Kỳ Kỳ thích Đông Phương Hợi, khó trách lại cứ thích nhằm vào cô.
Phượng Kỳ Kỳ nói chuyện thêm một hồi mới rời đi.
Thời Sênh nhìn xung quanh, không có ai.
Cô lập tức lao ra.
Đông Phương Hợi thấy Thời Sênh tới thì nở nụ cười ôn hòa, nhưng nụ cười còn chưa kịp tan thì bỗng nhiên lại phát hiện ra khí thế của Thời Sênh rõ ràng không hữu hảo gì.
Nhìn không giống tới hẹn hò với hắn chút nào.
Rõ ràng là tới đánh hắn.
“Muội muội Tiểu Âm…”
“Muội muội Tiểu Âm cái ông nội nhà ngươi ấy.” Thời Sênh tiến lên vài bước, một cưới đá lên người Đông Phương Hợi, nhân lúc hắn chưa kịp vận dụng huyền khí liền đánh liên tục.
Đông Phương Hợi cũng muốn phản kháng nhưng lần nào Thời Sênh cũng cắt đứt huyền khí của hắn, làm hắn không có biện pháp nào sử dụng được.
Đánh Đông Phương Hợi xong, Thời Sênh túm lấy cổ áo hắn, ấn hắn lên cây cột bên cạnh, “Còn muốn đính thân với ta nữa không?”
“Tiểu Âm… muội…” Đông Phương Hợi thở hổn hển, nói chuyện cũng không lưu loát, “Ta… ta thật tình thích muội.”
“Ta đánh ngươi như thế mà ngươi vẫn còn thích ta?”
Nội tâm Đông Phương Hợi sắp hỏng mất, ai thích nổi một cô nương cuồng bạo lực thế này chứ?
“Muội muội Tiểu Âm… muội có thể… buông… ra trước không, đau quá!”
“Ta cảnh cáo ngươi, mặc kệ ngươi muốn có được thứ gì ở trên người của ta, hai chữ, không có.” Thanh âm âm trầm của Thời Sênh nện thẳng vào tai Đông Phương Hợi làm thân mình hắn cứng ngắc trong nháy mắt.
“Muội muội Tiểu Âm, muội hiểu lầm rồi, ta thực sự thích muội.”
“Thích ta? Vậy có nguyện ý đi chết vì ta không? Chết một cái cho ta xem nào?”
Đông Phương Hợi hơi hoảng sợ, “Muội muội Tiểu Âm…”
Thời Sênh buông Đông Phương Hợi ra, dùng khăn lau tay với vẻ mặt ghét bỏ, “Không dám tình nguyện chết vì ta, nói thích cái gì chứ…”
Đông Phương Hợi ho khan vài tiếng, dựa vào cây cột thở hồng hộc, ánh mắt vẫn còn lưu lại chút hoảng sợ.
Nào có ai vì thích một người mà sẵn sàng dùng cái chết để chứng minh, cái logic gì vậy?
Hắn giải thích, “Muội muội Tiểu Âm, nếu ta chết rồi thì sao có thể ở bên muội nữa? Ta có thể chết vì muội, nhưng không thể chết vô nghĩa được.”
Đông Phương Hợi nói quả thật rất dễ nghe.
Nhưng Thời Sênh chẳng thèm tốn hơi thừa lời, lắc lắc cổ mấy cái, lại nắm tay xông về phía Đông Phương Hợi.
“Muội muội Tiểu Âm…”
Đông Phương Hơi liên tục lùi về phía sau.
Thời Sênh đi tới gần, hắn liền nuốt nước bọt sau đó xoay người chạy về phía cổng lớn Phượng gia.
“Não tàn.” Thời Sênh không thèm đuổi theo, đứng tại chỗ dựng ngón tay giữa.
[…] Ký chủ, sao cô lại không gϊếŧ chết hắn?
“Mi muốn ta gϊếŧ chết hắn à?”
[…] Không muốn.
Nhưng dựa theo tác phong trước đây của cô, vừa lên là móc kiếm ra, sao giờ lại chỉ đánh hắn một chút là thôi vậy?
Cái này không hợp với phong cách của cô nha!
“Nàng đang nói chuyện với ai thế?”
Sau lưng Thời Sênh đột nhiên vang lên tiếng nói.
Thời Sênh: “…”
Kiếm của ông đâu?
Tên não tàn này sao toàn thích xuất hiện sau lưng cô vậy? Muốn làm gì hả?
“Nói với quỷ.” Thời Sênh xoay người, nhìn kẻ đứng sau lưng mình, tức tối, “Chàng có thể không cần đột nhiên xuất hiện sau lưng ta có được không? Chàng muốn hù chết ta để tìm mùa xuân mới đúng không?”
Tưởng có thể điều khiển không gian là giỏi à?
Ngân Vi: “…” Mùa xuân mới là cái quỷ gì?
Ngân Vi trả lời rất thật thà: “Không có mùa xuân mới nào cả.”
Sự tức giận trong lòng Thời Sênh liền tụt xuống, “Chàng tới làm gì? Không phải là không muốn gặp ta sao?”
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Ánh sáng trong mắt Thời Sênh tối dần làm cho Hệ thống không ngừng vang lên cảnh báo, nói cô không được xúc động.
Đây là Phượng Từ nhà cô, không phải sủng vật của cô, đừng có nghĩ phải cướp về nuôi.
“Đến thăm nàng.” Ngân Vi hơi mỉm cười, khí chất xâm lược trên người đã hoàn toàn rút đi, chỉ còn lại một thân bình tĩnh như gió nhẹ lao xao mặt hồ.
Thời Sênh áp chế xao động trong lòng xuống.
“Cưới ta về rồi tha hồ mà xem.” Thăm thế này thì có gì vui chứ.