Vì liên quan tới thiết kiếm nên rất nhiều cường giả trên đại lục bị hấp dẫn tới nơi này, vì thế nơi này trở thành nơi nổ ra trận chiến cuối cùng.
Đội Thần Vệ nhận được tin tức, mặc kệ người trong thành ngăn cản, cả đội lập tức ra khỏi thành, cung kính đứng sau lưng Ngân Vi.
Trang phục màu trắng giữa một đám huyền thú nhìn vô cùng chói mắt.
Trên tường thành lúc này đã kín mít người, không ngừng nhìn xuống dưới thảo luận tình hình.
Bọn họ ở trong thành đoạt thần khí, còn chủ nhân của thần khí lại mang đội quân huyền thú đi càn quét đại lục này, sắp đi tới bước thống nhất đại lục rồi.
Thế nên bọn họ tranh một kiện thần khí thì có lợi ích gì chứ?
Sao mọi chuyện lại phát triển theo kịch bản quỷ dị thế này?
[…] Ký chủ lại không đi theo kịch bản rồi.
Nữ chính còn chưa bị ăn hành! Thù còn chưa báo! Vậy mà cô đã chinh phục đại lục trước rồi? Rõ ràng nên là chinh phục đại lục cuối cùng mới đúng chứ?
Hơn nữa thủ đoạn chinh phục này làm nó hoàn toàn không dự đoán được.
Tác phong của Ký chủ càng ngày càng quỷ dị, một lời không hợp liền hủy kịch bản!
Mọi người còn đang thảo luận thì lại có một nhóm người đi lên tường thành, những người khác liền lập tức nhường chỗ cho nhóm người này.
Người đi đầu mặc long bào, đây chính là Đế quân của Thương Lam.
Phượng gia chủ đi bên cạnh Đế quân, nhìn qua thấy Thời Sênh thì ông cảm thấy thật sự không xong, không nghĩ Tiểu Âm nhà ông lại mang đại quân huyền thú đánh tới đây.
Đế quân bình tĩnh quát lên: “Quốc sư, ngươi có ý gì hả?”
“Chính là cái mà Đế quân thấy đấy.” Giọng của Ngân Vi không cao nhưng mọi người ở trên tường thành vẫn nghe được.
Quốc sư thật sự tạo phản!
Đế quân vẫn luôn đề phòng Quốc sư tạo phản, nhưng không nghĩ ngàn phòng vạn phòng lại không ngờ hắn trực tiếp tạo phản bằng cách kéo đại quân huyền thú tới.
Thế này thì phòng bằng mắt!
Đó lại đại quân huyền thú đấy.
Không phải một con, hai con, cũng không phải một đám, mà là một biển.
Từ trên tường thành nhìn xuống, chỉ thấy nghìn nghịt huyền thú, căn bản không nhìn thấy điểm cuối.
Số lượng này mà xông lên thì tuyệt đối là đè chết loài người.
Thế này thì còn đánh kiểu gì?
Đế quân tức giận tới đau tim, sao trước giờ không có ai báo rằng đại quân huyền thú này được Quốc sư dẫn dắt?
Thám tử đều chết ở đâu cả rồi?
Không phải là không có ai nhìn thấy, mà là trước đó Thời Sênh và Ngân Vi không đi cùng đám huyền thú, đến tận đây mới gặp nhau.
“Đại sư Thanh Phong.”
Sau lưng Đế quân đột nhiên vang lên tiếng chào liên tiếp, một công tử trẻ tuổi nước da trắng nõn thong dong, tiêu sái bước lên.
Bên người hắn còn có một người đàn ông đeo mặt nạ, cả người tản ra hơi thở người sống chớ lại gần.
Người ở đây cơ bản đều quen biết.
Hách Liên Dục.
Đều là Đế quân, hắn không ở Xích Viêm chủ trì cục diện mà lại ở bên một vị công tử trẻ tuổi.
“Đế quân, Phượng gia chủ.”
“Đại sư Thanh Phong.” Sắc mặt Đế quân dịu đi một chút.
Vị công tử trẻ tuổi này rất có năng lực, chẳng những thực lực hơn người mà còn là một tay luyện đan tài ba.
Không ít đại gia tộc đều mượn sức người này, tất nhiên hoàng thất cũng không ngoại lệ.
Nhưng còn chưa đạt được kết quả thì đã đã bùng nổ chuyện huyền thú đánh chiếm thành trì của loài người.
Vị đại sư Thanh Phong này chính là Phượng Khuynh Khuynh giả trang.
Phượng Khuynh Khuynh nhìn về phía Thời Sênh đứng ở bên dưới, trong đáy mắt hiện ra vẻ thù hận mãnh liệt.
“A! Đều tới đông đủ cả rồi!” Thời Sênh híp mắt nở nụ cười.
Nam chính nữ chính đều có mặt, vừa vặn đập CP.
[…] Xin hỏi Ký chủ đập như thế nào? Dùng tay à?
Không biết Phượng Khuynh Khuynh nói gì với Đế quân, Đế quân liền gật đầu đồng ý, người trên tường thành lập tức hành động.
Phượng gia chủ có vẻ lo lắng, không ngừng nói chuyện với Đế quân.
Lúc đầu Đế quân cũng hơi dao động, nhưng sau đó Phượng Khuynh Khuynh lại đế thêm gì đó, cuối cùng Đế quân lập tức trở nên kiên định.
Thời Sênh li3m li3m mép, ngón tay hơi nhúc nhích.
Thiết kiếm vẫn luôn bất động ở Cẩm Tú lâu đột nhiên bay thẳng lên trời.
Tập thể con người đang vây xem ở Cẩm Tú lâu lập tức ngớ ra.
Thiết kiếm cắt một đường về phía chân trời, mang theo khí thế mênh mang hạ xuống, một dòng khí mạnh mẽ quét ngang tường thành.
Người trên tường thành đều bị ép lùi về sau vài bước.
Tất nhiên họ đã nhận ra thiết kiếm này.
Thanh kiếm đứng sừng sững ở Cẩm Tú lâu lâu như thế, chưa ai lấy được nó, không phải không có người đánh thắng nhưng lại không rút nổi nó lên.
Dù mọi người dùng cách nào thì nó cũng chẳng lay động một chút gì.
Mọi người ổn định thân thể, nhìn xuống thiết kiếm đang bay lơ lửng ở bên dưới, sắc mặt liền thay đổi.
Phượng Chi Âm đặt thiết kiếm ở đó, mọi người còn tưởng nàng sợ hãi, sợ không giữ được thần khí, ai ngờ là người ta căn bản chẳng thèm sợ.
Thế nên mới đặt ở chỗ cho dù ngươi có chạm vào được cũng chẳng lấy được.
Thời Sênh cầm lấy thiết kiếm, khua trong không khí một chút, cuộc chiến chuẩn bị bắt đầu.
“Không cần nàng ra tay.” Ngân Vi đột nhiên tiến lên, đè tay Thời Sênh xuống, “Sẽ làm nàng bẩn tay.”
Hắn ra hiệu bằng tay cho đội Thần Vệ phía sau, người của đội Thần Vệ lập tức biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó trên tường thành lập tức hỗn loạn, những bóng trắng thoáng hiện thoáng ẩn trong đám người như quỷ mị vậy.
Tốc độ ra tay quá nhanh, người trên tường thành còn chưa có phản ứng thì đã có rất nhiều người ngã xuống.
Ngân Vi giữ Thời Sênh lại, không cho cô đi lên, Thời Sênh rất bất đắc dĩ, cô chỉ muốn lên chém nữ chính, đập CP thôi mà!
“Ngoan!” Ngân Vi ôm Thời Sênh chặt trong lòng, tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong nháy mắt Thời Sênh liền ngoan ngoãn trở lại.
Đại quân huyền thú cũng bắt đầu tấn công thành.
Phượng Khuynh Khuynh còn chưa chuẩn bị xong thì người của đội Thần Vệ và đội quân huyền thú đã hợp lại với nhau, vì vậy đám người chỉ có thể lui lại.
Người thường ở trên đường, chỉ cần không chủ động tấn công huyền thú thì đám huyền thú cũng sẽ không chủ động tấn công họ, thong dong quét ngang các ngả đường một cách có tổ chức, bức đám tu sĩ vào hoàng cung.
Trong hoàng cũng loạn thành một đoàn, tất cả những cường giả đều tụ tập lại một chỗ, bảo đảm an toàn cho người của hoàng thất.
Đế hậu mang theo người hấp tấp chạy tới đại điện, nhanh chóng đi tới bên cạnh Đế quân, gương mặt đã hơi có nếp nhăn tràn đầy lo lắng, “Đế quân, ngài không sao chứ?”
“Không sao.” Đế quân lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Đế hậu, “Ngươi không đợi ở trong cung, chạy ra đây làm gì?”
“Thần thϊếp lo lắng cho Đế quân.” Đế hậu như thể không thấy sự lãnh đạm của Đế quân, “Thần thϊếp nghe nói Quốc sư dẫn người tạo phản?”
“Là người thì đã tốt!” Đế quân hừ lạnh một tiếng.
Đội Thần Vệ của Quốc sư vốn đã rất khó đối phó, những người này cơ hồ đã thẩm thấu ở khắp đế quốc Thương Lam này.
Mà nay bọn họ chỉ không đơn giản đối mặt với mỗi đội Thần Vệ, còn có đại quân huyền thú vô cùng vô tận nữa.
Đế hậu đảo mắt, “Thần thϊếp nghe nói Quốc sư và Phượng tam tiểu thư có quan hệ không bình thường, lần này Phượng tam tiểu thư và Quốc sư cùng nhau tạo phản, vậy Phượng gia…”
Đế quân trừng mắt với Đế hậu, “Đã đến lúc nào rồi, ngươi cẩn thận thu hồi cái tâm tư này lại ngay cho ta.”
Đế hậu bị Đế quân quát lên như vậy thì sững người ra, sau đó mới phúc thân, “Thần thϊếp tuy rằng nói khó nghe nhưng mà Đế quân, bây giờ chúng ta còn có lựa chọn khác ư? Bọn họ đã sắp đánh tới Hoàng cung rồi…”
“Cút!” Đế quân quát lên với vẻ không kiên nhẫn.
Đế hậu cũng giận dữ, hét lên với Đế quân, “Đến giờ mà ngươi vẫn còn cố kỵ.
Ngươi muốn cả Hoàng thất này chôn cùng đúng không? Con gái của cô ta là người, con gái của ta không phải là người sao?”