Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 856: 856: Cô Nàng Xui Xẻo 24


Thời Sênh và Hạ Linh thực sự đã ngồi ở hàng ghế dành cho khách VIP, những người khác đều nhìn ra chỗ khác, tính khí lão Nghiêm này rất quái gở.
Thấy lão ta đến hội trường sớm như vậy thì biết rồi.
Những nhân vật lớn khác đều đợi đến lúc cuối cùng mới xuất hiện.
An Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng người ở phía trước, nắm chặt bàn tay, một lúc lâu sau mới buông lỏng.
“Lần này, Thời Sênh và Hạ Linh nổi tiếng thật rồi.” Thôi Lương Dã ngồi bên cạnh An Thần cảm thán.
An Thần vừa mới thả lỏng tay lại bắt đầu nắm chặt lại.
Thôi Lương Dã vỗ vỗ vai An Thần, an ủi nói: “Cậu cũng đừng lo, với độ nổi tiếng bây giờ của cậu, bọn họ không thể vượt qua cậu được.”
“Hừ!”
An Thần hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không để ý đến hàng ghế Vip nữa.
Thôi Lương Dã bất đắc dĩ nhún vai.

Hàng ghế VIP.
Sư phụ nghiêm mặt đánh giá Hạ Linh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài mấy lượt, mặt mày ủ dột hỏi: “Đây chính là thằng nhóc thối tha mà con xem trọng sao? Ngoại trừ đẹp trai ra thì có chỗ nào đặc biệt chứ?”
Thời Sênh nghiêm túc hỏi ngược lại: “Đẹp trai vẫn chưa đủ à?”
Gương mặt này đem ra ngoài có thể được rất nhiều người ngưỡng mộ…
Được rồi, antifan của Hạ Linh cực kỳ ghét gương mặt này của anh.
Quả là một kỳ tích.
Những ngôi sao khác cho dù không được yêu thích thế nào cũng có một ít fan, nhưng Hạ Linh thì không bôi nhọ anh vài câu, đám người đó giống như cảm thấy không thoải mái.
Sắc mặt sư phụ càng xấu hơn: “Nhìn người không thể nhìn mặt.”

Thời Sênh nghiêm túc xin chỉ bảo: “Vậy nhìn chỗ nào?” Cơ thể?
Sư phụ trầm ngâm vài giây: “Nhân phẩm, ta nghe nói tính khí của cậu ta không tốt?”
Từ lúc Vu Thanh nói với ông chuyện này, ông luôn chú ý đến chàng trai tên là Hạ Linh này.

Trên mạng đầy ắp lời chửi mắng, nào là đánh MC, khiêu khích fan, rồi còn kiêu căng tự đại.
Loại người này sao có thể ở chung với Bé ngoan được.
“Anh ấy đối xử với con rất tốt, cho dù đối với người khác không tốt thì đã sao? Đối xử tốt với con là đủ rồi.

Sư phụ đối với con mà nói một người nhìn vừa mắt là đủ rồi.”
Sư phụ: “…” Sao ông lại có cảm giác một thời gian không gặp, đồ đệ của ông trở nên thông minh rồi?
“Người trẻ tuổi bây giờ, ông để cho bọn chúng tự do đi.

Đứa trẻ Hạ Linh này cũng khá, ông yên tâm tôi cam đoan với ông.” Lão Nghiêm bỗng cười híp mắt, hiền từ nói chen vào.
Hạ Linh nhìn lão Nghiêm khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển hướng nhìn sư phụ Thời Sênh đang cau mày, trịnh trọng nói: “Con chỉ đối tốt với một mình Bé ngoan.”
Lão Nghiêm càng cười vui vẻ hơn, lại khen thêm vài câu: “Cậu nhóc này nhìn thì kiêu ngạo, thật ra tâm địa rất tốt, có lúc biểu hiện bên ngoài của con người không chắc đã là sự thật.”
Lão Nghiêm cũng đã mở miệng rồi, sư phụ vốn còn muốn giáo huấn vài câu, nhưng tình huống không thích hợp, ông không tiếp tục nói chủ đề này nữa.
“Bé ngoan, nói cho sư phụ nghe, sao bỗng nhiên lại muốn nói chuyện rồi?” Lần này ông ta đến thứ nhất là để giúp lão Nghiêm giải quyết chút vấn đề, thứ lại là mở miệng nói chuyện thay đồ đệ của mình đàm phán về chuyện yêu đương.
“Sư phụ, chuyện này về nhà hãy nói.”
Sư phụ suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý, ở đây đích thực không phải chỗ để nói chuyện.
Ông nghiêm nghị trừng mắt nhìn Hạ Linh, rồi quay đầu nói chuyện với lão Nghiêm.

Thời Sênh đá lông nheo với Hạ Linh, dựa về phia anh, đè thấp giọng nói: “Được lắm! Anh còn quen cả lão đại trong giới cơ?”
Không ngờ nàng dâu nhà cô lại lợi hại như vậy.
Hạ Linh ôn nhu nhìn Thời Sênh cười một cái, nắm lấy tay cô, nói: “Khi anh mới vào nghề, có duyên gặp lão Nghiêm mấy lần.”
Khi đó, anh vẫn còn là người mới cái gì cũng không hiểu, lần đầu tiên gặp lão Nghiêm chính là trong một cuộc thi.
Lúc cuộc thi chưa bắt đầu, một mình lão Nghiêm ngồi trong hậu trường, bên cạnh không có ai.

Ông ấy đeo kính, tay cầm máy tính bảng, nghiêm túc chọn đi chọn lại trên đó.
Vốn dĩ Hạ Linh không tính để ý tới ông già kỳ lạ này.

Kết quả ông ta cầm máy tính bảng đi tới, hỏi anh làm thể nào để mở trang web.
Hạ Linh cũng tiện thể giúp ông ta, ai ngờ ông già kỳ lạ ấy lại quý anh.

Hai năm trước khi anh suy sụp, lão Nghiêm còn muốn tìm người giúp anh.
Mỗi người đều có cơ duyên của mình, rõ ràng lão Nghiêm là quý nhân của Hạ Linh, nhưng anh không hề lợi dụng vị quý nhân này.
Thời Sênh và Hạ Linh thì thầm to nhỏ với nhau, sư phụ thỉnh thoảng lại ném cái nhìn bất mãn, không khí quỷ dị cho đến khi lễ trao giải bắt đầu.
“Tiếp theo chúng ta sẽ trao giải ngôi sao nổi tiếng năm nay.” Giọng nói của MC vang vọng khắp khán phòng: “Sẽ là ai đây?”
Cùng với giọng nói của MC, trên màn hình lớn bắt đầu chiếu đoạn VCR là MV lúc mới vào nghề của nhóm Thiểm Diệu, lúc đó Hạ Linh vẫn còn là một chàng trai mặt búng ra sữa, đẹp trai thời thượng, tính cách trẻ con.
Thực ra Hạ Linh không hợp hát đồng ca loại nhạc tiết tấu nhanh này.


Anh thích hợp hát các ca khúc cổ phong tao nhã kỳ ảo.
Hạ Linh nhìn màn hình lớn, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm.
VRC kết thúc, MC tiếp tục đọc bản thảo: “Sau đây xin mời Tiểu Thiên Vương nổi tiếng của chúng ta… Hạ Linh.”
Cả khán phòng yên lặng một cách kỳ dị.
Tình huống gì đây?
Hạ Linh?
Tên này antifan đông như kiến cỏ, sao có thể là Tiểu Thiên Vương nổi tiếng được?
Mẹ kiếp! Có cửa sau à.
Đèn sân khấu chiếu vào vị trí của Hạ Linh, cả người mặc lễ phục đen.

Trong ánh hào quang, gương mặt của người đàn ông cực kỳ tuấn tú, nét mặt mang theo mấy phần kiêu ngạo.
Người trong giới đều biết Hạ Linh đẹp trai miễn chê, nhưng trước đây họ chỉ chú ý đến hành động tồi tệ của Hạ Linh.

Dường như đây là lần đầu tiên họ cảm thấy anh như vậy.
An Thần ở phía sau nhìn chằm chằm người đàn ông đang được ánh đèn sân khấu chiếu vào, ánh mắt tựa như có độc, sao có thể là hắn ta…
Tất cả mọi người đều có thể, sao lại cứ là hắn chứ.
Nổi tiếng không chỉ đơn thuần nhìn vào một phương diện, số lượng antifan của Hạ Linh dễ dàng đè bẹp những người khác, album của anh cũng bán được nhiều hơn người khác.
Đừng hỏi tại sao.
Antifan bày tỏ họ không thích Hạ Linh nhưng yêu thích bài hát của anh.
Cái gọi là vừa yêu vừa hận chính là cảnh giới này.
Ghét một người ghét đến mức yêu thích người đó.
Hạ Linh nói một câu không hợp liền bị bôi nhọ lên tin hot, chuyện đạt được giải Tiểu Thiên Vương nổi tiếng là do anh dựa vào thực lực mà có được.

Hạ Linh chắng có cảm giác gì với hạng mục giải này, đi lên nhận cúp xong đi xuống luôn, không phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải.
Làm cho MC lúng túng một lúc lâu.
Cũng vì thế mà Hạ Linh nhận được một danh hiệu.
Tiểu Thiên Vương antifan.
Buổi lễ trao giải kết thúc, sư phụ kè kè đi cạnh lão Nghiêm một bước cũng không rời, vì vậy Thời Sênh và Hạ Linh chỉ có thể đi theo lão Nghiêm đến Nghiêm gia.
Lúc đi ra khỏi khán phòng gặp mặt An Thần và Thôi Lương Dã, sắc mặt của An Thần không được tốt cho lắm.

Mặc dù hắn đã cật lực che đậy cảm xúc trong đáy mắt nhưng vẫn lộ một chút ra ngoài.
“Chúc mừng.” Thôi Lương Dã nhìn có vẻ khá rộng lượng, cười haha chúc mừng Hạ Linh.
Hạ Linh dắt Thời Sênh đi, không thèm nhìn bọn họ đi thẳng qua.
Thôi Lương Dã nhếch môi, không tỏ rõ ý kiến.
An Thần nhìn chằm chằm Hạ Linh bị đám ký giả bao vây, sắp đánh người, vẻ mặt hắn càng khó coi.

Thân là một nghệ sĩ không, không chú trọng hình tượng chút nào, tùy hứng làm bậy, loại người này vậy mà cũng có thể đạt giải?
“Mạt Mạt, lát nữa tôi phải về công ty trước, em về chung cư đợi tôi.”
“Được.”
Hai bóng người đi qua An Thần, hắn cảm thấy giọng nữ khá quen.

An Thần ngẩng đầu nhìn ra, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh diễm.




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất