Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 102-103-104: Đế quốc xác sống (16-17-18)

Thời Sênh châm ngòi ly gián xong liền không nói gì nữa, mặc kệ mấy người đó tự xử với nhau.

Người của Thường Tân đều đi giúp hắn vì vậy cô liền được tự do.

“Lão đại, cô thật quá lợi hại…” Thanh Ngọc lặng lẽ ra dấu tay tán thưởng với Thời Sênh.

“Xác sống bên ngoài thật sự do ZF làm ra sao? Trời ạ, nghĩ lại vẫn thấy thật khủng khiếp. Lão đại, cho tôi ăn gì đi, tôi muốn lấy thức ăn đè sự sợ hãi này xuống.” Tiểu Bàn phi phò chìa tay ra trước mặt Thời Sênh.

“Bàn Tử, câu sau của cậu mới là trọng điểm đúng không?” Lâm Phong nhìn thấy người nào đó liền phá đám. “Nhưng nơi này nhìn đúng là rất quỷ dị.”

Thời Sênh ném ba lô cho Tiểu Bàn, bên trong không có gì, chỉ có mình Bạch Hổ.

“Lão đại, chúng ta cũng không ra được sao?” Lâm Phong bắt đầu buồn lo vô cớ.


“Có lão đại ở đây, chắc chắn có thể ra ngoài.” Thanh Ngọc sùng bái một cách mù quáng. “Cậu cứ yên tâm đi, Tiểu Bàn, cậu ăn một mình không sợ no chết à, mang tới cho lão đại ăn nữa đi.”

Lâm Phong ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, hình như chưa có việc gì mà lão đại nhà hắn không làm được.

Hiển nhiên bọn họ đã quên, lúc bọn họ gặp nhau, lão đại không gì không làm được nhà họ lại không thể lấy ra xăng để đổ vào xe.

Thời Sênh ăn một chút rồi uống một hộp sữa.

Thừa dịp mọi người bên kia đang tranh cãi tối tăm mặt mũi, Thời Sênh liền đi dạo một vòng quanh phòng thí nghiệm.

Đồ đạc trong này không nhiều nhưng rất ngăn nắp, chứng minh rằng lúc rút lui, những người ở đây hoàn toàn không có chút kinh hoảng nào.

Thời Sênh dừng ở một cái bảng đen, trên bảng dán mấy tờ giấy A4, cô đang muốn đưa tay lên lấy thì một bàn tay đã vươn ra giật xuống trước.


Thời Sênh thu tay lại, nhíu mày, chủ nhân bàn tay ấy là Tống Thập.

“Cố Nam, cô châm ngòi ly gián bọn họ như thế thấy hay lắm sao?” Giọng Tống Thập lạnh như băng.

“Có chứ.” Thời Sênh cười gật đầu. “Dùng sự thật để chứng minh bọn họ ngu ngốc tới cỡ nào.”

Tống Thập. “…” Cô gái này rõ ràng có khuynh hướng phản xã hội.

“A Thập… Em họ, em, sao em cũng ở đây?” Thích Minh Tuyết từ xa đi tới, một bộ kinh ngạc khi thấy Thời Sênh.

Sau đó lại ủy khuất cúi đầu, giống như Thời Sênh bắt nạt cô ta vậy.

A Thập… Bà đây ị vào!

Thời Sênh trợn trắng mắt: “Đừng có gọi bậy bạ, muốn ôm đùi tôi thì cô cũng phải xếp hàng.”

“Phì…” Thanh Ngọc vừa bước tới, nghe thấy vậy liền bật cười rất không khiêm tốn.

Nói thật, hắn càng ngày càng cảm thấy lão đại nhà mình bị bệnh tự kỷ không nhẹ.


Vẻ mặt Thích Minh Tuyết cực kỳ khó coi, nhưng vẫn ra vẻ quật cường, nói: “Em họ, dù em không thích chị thì cũng không cần phải nhục nhã chị như thế.”

“Tôi nhục nhã cô khi nào vậy? Tai nào của cô nghe ra điều đó thế?”

Thanh Ngọc cực kỳ phối hợp lắc lắc đầu, rõ ràng lão đại nhà hắn không thích cô em này… mặc dù hắn cảm thấy cô em này cũng khá xinh đẹp.

Nhưng lão đại đã không thích thì hắn cũng không thể thích.

Đây chính là không nói đạo lý đấy!

“Em họ, em…”

Thời Sênh nhếch mép cười: “Thích Minh Tuyết, muốn chết không? Phần ăn xa hoa, chiết khấu tám phần, cơ hội khó có được lắm, có muốn thử một phen không?”

Thanh Ngọc: “…” Lão đại có thể bình thường chút được không? Đang nói chuyện lại hỏi người ta có muốn chết không, cô nhìn người ta bị dọa tới ngốc luôn rồi kìa.
“Cố Nam.” Cuối cùng, Tống Thập không nhịn được quát lên, sát khí lan tràn bốn phía.

Lần đầu tiên gặp mặt hắn đã không thích Cố Nam này, lần thứ hai gặp lại hắn vẫn không thể thích nổi…

“Chỉ đùa một chút thôi mà, sao các người lại không có khiếu hài hước gì thế nhỉ?” Thời Sênh tươi cười. “Mà nói đi phải nói lại… Thích Minh Tuyết, cô có đồ gì thì nên giấu cho tốt, nếu tôi là cô thì tuyệt đối sẽ không lấy ra đâu, rốt cuộc đồ vật kia cũng có chỗ lợi với dị năng mà, đúng không?”

Ban đầu, Thích Minh Tuyết còn không hiểu ý của Thời Sênh là gì, nhưng đến đoạn cuối cùng, sao cô ta còn không hiểu nữa chứ.

Ý cô muốn nói tới dị năng không gian kia.

Cô đã biết.

Sao cô ấy lại biết chứ?

Rõ ràng cô ta đã cướp mất ngay từ đầu rồi mà…

Thích Minh Tuyết luống cuống cả người, dù cô ta đã xem qua toàn bộ tiểu thuyết nhưng cô ta vẫn phải thừa nhận là nữ chính cực kỳ lợi hại. Hơn nữa trước khi cô ta xuyên không thì cũng chỉ là một người thường mà thôi.
“… Em đang nói gì vậy chứ?” Thích Minh Tuyết trắng mặt nói một câu, sau đó liền kéo tay Tống Thập: “A Thập, em cảm thấy không thoải mái, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi.”

Tống Thập cũng không để tâm những lời nói của Thời Sênh, nhưng biểu hiện của Thích Minh Tuyết lại làm hắn chú ý.

Tiểu thuyết này rất dài, nam chính lại có bối cảnh cơ bản rất cao, vì vậy ở thời điểm này, hắn mới chỉ đánh giá Thích Minh Tuyết ở mức thưởng thức một chút.

Những lời này của Thời Sênh đã gieo vào lòng hắn một hạt giống nghi ngờ, hắn sẽ vô ý thức mà để ý Thích Minh Tuyết, cuối cùng phát hiện ra có gì đó không bình thường…

Thích Minh Tuyết rất sợ Thời Sênh nói ra cái gì, vì vậy vội vàng lôi kéo Tống Thập đi.



Thích Minh Tuyết đi rồi, Thanh Ngọc mới tiến lên.

“Lão đại, cô xem cái này đi.” Không biết từ đâu hắn moi ra được một quyển sổ, lật ra một trang, trang giấy rất cũ, chữ trên đó đã rất mờ.
“Năm 1995, ngày 25 tháng 7, mưa to

Đây đã là ngày thứ sáu mưa to liên tục, rất nhiều nơi đều xuất hiện thiên tai, thời gian gặp mặt của mình với anh cũng bị kéo dài thêm, thật sự hy vọng có thể gặp anh ấy.”

“Năm 1995, ngày 30 tháng 7, trời âm u

Hôm nay, lúc ở phòng nghiên cứu có nghe nói ở địa phương đó tìm được một thi thể rất kỳ quái, nhưng kỳ quái thế nào thì đồng nghiệp của mình không nói rõ.

Thi thể kia hình như đã tồn tại từ rất lâu, được bảo hộ nghiêm mật.

Thật sự là có chút tò mò.”

“Năm 1996, ngày 27 tháng 8, trời âm u

Mình gia nhập tổ nghiên cứu mới.

Hạng mục nghiên cứu chính là thi thể thần bí được chuyển tới kia. Cấp trên đều bắt mọi người kí hiệp nghị bảo mật, không một ai được hé lộ ra với bên ngoài một chữ nào về việc trong phòng thí nghiệm.”
“Năm 1996, ngày 11 tháng 10, trời quang.

Anh ấy tới.”



“Năm 1997, ngày 22 tháng 10, trời âm u.

Mình đã nhìn thấy khối thi thể mà mọi người phải ký hiệp nghị bảo mật kia.

Mình không biết phải hình dung như thế nào, thật sự cổ quái, làm người ta cảm thấy rất không thoải mái, nhưng người trong phòng thí nghiệm lại vô cùng hưng phấn, mình nhìn thấy biểu tình trên mặt họ, chỉ có cảm giác không khỏe trong người.”



Nhật ký bị đứt quãng, không có nhiều ghi chép liên quan tới khối thi thể cổ xưa kia, nhưng mỗi lần nhắc tới nó đều dùng mấy từ cổ quái, sau đó chủ nhân của nhật ký lại nói không thoải mái, hoặc không có từ nào để diễn tả hết cảm giác của mình.

Trong đó còn nhắc tới một người, có lẽ là người mà chủ nhân cuốn nhật ký này yêu, cũng không nói nhiều lắm, chỉ có mấy chữ, mà cũng chỉ dùng “anh ấy” để gọi thay tên.
Vài tờ sau đó còn có vết máu loang lổ.

“Năm 1998, ngày 6 tháng 7, trời mưa.

Mình có thai rồi, mình rất vui. Có lẽ không lâu sau mình sẽ có một đứa con trai rất đáng yêu… Ừ, cũng có thể là một đứa con gái. Dù là con trai hay con gái thì mình sẽ cho nó những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.”

“Năm 1998, ngày 18 tháng 7, mưa to.

Mình cảm thấy bọn họ đều điên hết rồi.”

“Năm 1998, ngày 19 tháng 10, trời quang.

Mình muốn bỏ trốn.”

“Năm 1998, ngày 25 tháng 10, mưa to.

Anh ấy sẽ giúp mình, vì con.”

“Năm 1998, ngày 2 tháng 11, trời quang.

Mình đã chuẩn bị tốt mọi thứ, mình không thể để bản thân và con của anh ấy…”

Nhật ký tới đây liền dừng lại.

Nhưng cuối cùng lại có một cái tên làm Thời Sênh sửng sốt.

Trình Tố.

Mẹ của Cố Nam.

Thời Sênh bỗng có chút cảm thán, thân thể này rốt cuộc chính là nữ chính, vị diện tự động bổ sung bối cảnh thật phong phú…
Khó trách cô lại nhận được nhiệm vụ nhánh.

Thời Sênh thu lại cuốn sổ, nhiệm vụ này không có trong cốt truyện, cô chỉ có thể tự mình mày mò thôi.

Trong sổ của Trình Tố có nhắc tới một cỗ thi thể, có lẽ chính là nguồn cơn của toàn bộ tai nạn ở đây.

Có lẽ là Trình Tố đã trốn ra ngoài, sau đó sinh đứa con ra, đưa tới nhà họ Cố. Dựa theo lời của ông Cố, gia thế của Trình Tố có lẽ cũng không kém.

Rốt cuộc lúc đó bà ấy đã đưa cho bà Cố một số tiền lớn, mà ở thời đó, một số tiền lớn chắc chắn là không ít rồi.

Nhưng cha của thân thể này là ai?

Hơn nữa Trình Tố là người ở thủ đô, sao lại xuất hiện ở viện nghiên cứu tại một huyện nhỏ này?

Thời Sênh giơ bàn tay lên nhìn một chút, ánh sáng mờ ảo xuyên qua kẽ tay, nhìn ra không có gì đặc biệt.

Có lẽ…

Thân thể này còn có bí mật gì đó.
Rốt cuộc đây là cốt truyện cũ.



Thích Minh Tuyết đứng ở trong góc, nhìn Thời Sênh bằng vẻ mặt khó coi, thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay mình tới xuất thần, trong lòng cô ta có một loại xúc động khó lòng kiềm chế được.

Muốn gϊếŧ cô.

Cô ta tưởng rằng mình đã đoạt đi bàn tay vàng của Cố Nam thì cô ấy nhất định sẽ trải qua một cuộc sống rất thảm, giống như nữ phụ xui xẻo mà cô ta đã xuyên không qua này.

Nhưng không, cô sống cực kỳ tốt, mỗi lần nhìn thấy cô, Thích Minh Tuyết đều cảm thấy mình rất nực cười, lúc nào cũng cảm thấy khí chất của mình không thể so sánh được với Cố Nam.

“Minh Tuyết, em đang nghĩ gì thế?” Tống Thập gọi vài câu, Thích Minh Tuyết cũng không có phản ứng, hắn không khỏi cao giọng gọi, đáy lòng càng thêm nghi hoặc.

“A… Không…” Thích Minh Tuyết hoảng loạn lắc đầu.
Tống Thập nhíu mày, môi mỏng mím chặt, ánh mắt sâu thẳm, trầm xuống.

Thích Minh Tuyết mỉm cười có chút miễn cưỡng. “Em không sao… Chỉ là thấy em họ căm thù em như thế nên cảm thấy hơi khổ sở.”

“Đừng nghĩ nhiều, là do cô ta không chịu nhận tình cảm của em.”

Thích Minh Tuyết thấy Tống Thập không hề có hứng thú gì với Thời Sênh nên nụ cười càng thêm chân thật vài phần.

“Minh Tuyết, lại đây ăn một chút.”

“A Thập, anh ăn không?” Minh Tuyết cười cười với người bên kia, sau đó dịu dàng hỏi Tống Thập.

“Em đi ăn trước đi, anh chưa đói.”

Thích Minh Tuyết muốn nói cái gì, ánh mắt chuyển từ người hắn qua Thời Sênh một chút, cuối cùng không nói nữa, cô ta sợ càng nói nhiều lại sẽ càng làm hắn chú ý hơn.

Sau khi Thích Minh Tuyết rời đi, Tống Thập đứng đó không nhúc nhích.
“Lão đại, anh xem Cố Nam kia đang làm gì vậy?” Tô Tế Dạ không biết tới bên cạnh hắn từ lúc nào, bảo hắn nhìn về phía Thời Sênh.

Tống Thập cũng nhìn thoáng qua đó.

Cô đang nhún nhún chân nhảy lên, hình như muốn lấy bức tranh treo trên tường xuống.

Đó là một bức tranh rất kỳ quái, giống như được vẽ bởi một đứa trẻ con, xanh xanh đỏ đỏ lẫn lộn lung tung, treo ở một nơi nghiêm túc thế này đúng là rất kỳ quái.

Tống Thập bị người gọi một tiếng, đợi khi hắn quay đầu lại nhìn thì nơi đó đã không còn ai nữa.

Thời Sênh cầm lấy bức tranh đi về phía đám người Thanh Ngọc rồi ném cho hắn xem trước.

“Lão đại, cái gì đây? Báu vật quốc gia à?” Lâm Phong tiến lên nhìn thoáng qua, khóe miệng giật giật. “Lão đại, bức tranh xấu xí do trẻ con vẽ này cô tìm thấy ở đâu thế?”
Thời Sênh trợn trắng mắt với Lâm Phong, sau đó quay đầu hỏi Thanh Ngọc: “Anh tìm thấy quyển sổ kia ở đâu?”

“A, ở bên phòng chứa đồ… Trong đó có quá nhiều đồ vật, nhìn qua đều rất bụi bặm, không biết là do người ở đây lười lau dọn hay thế nào nữa.”

Thời Sênh đi về phía mà Thanh Ngọc chỉ, có một cánh cửa nhỏ đang nửa mở nửa đóng, ánh sáng không chiếu vào được nên thấy bên trong tối om.

Căn cứ vào nhật ký của Trình Tố có thể thấy người ở đây không được phép mang bất cứ thứ gì ra ngoài, căn phòng đó hẳn là nơi cất chứa đồ vật của những người từng làm việc ở đây.

Bên trong đúng là có rất nhiều đồ, nhưng toàn là vật dụng linh tinh, chén trà, đệm, vỏ bánh kẹo…

Thượng vàng hạ cám, cái gì cũng có.

Thời Sênh không tìm được đồ vật hữu dụng nào cả, chờ đến khi cô đi ra ngoài, đám người Thường Tân cũng diễn tuồng xong rồi.
Cũng không biết Thường Tân kia làm cách nào để trấn an mọi người, tình huống cơ bản đã ổn định xong.

Thường Tân tựa hồ muốn tới gây sự với cô nhưng lại bị người ta ngăn cản, không biết nói gì đó mà sắc mặt hắn cực kỳ kém, sau đó liền đi về phía đám người Tống Thập ở một góc khác.

Thời Sênh nhìn về phía đó, vui sướng khi thấy người gặp họa.

“Lão đại, cô đang cười cái gì thế?” Tiểu Bàn trừ bỏ tích cực với đồ ăn ra thì hoàn toàn là một tên đầu gỗ. Nhìn Thời Sênh cười, hắn không khỏi hỏi một câu rất chất phác.

“Thấy không, mấy người kia hình như bị xác sống cắn, có lẽ sắp hóa xác sống luôn rồi…”

Thời Sênh còn chưa nói dứt câu, Tiểu Bàn đã rú lên: “Thế không phải chúng ta chết chắc rồi sao? Lão đại, tôi còn chưa được ăn thịt kho tàu, tôi còn chưa muốn chết!!!”
“…” Thật muốn gϊếŧ chết thằng béo này, bà đây còn chưa nói xong mà đã kêu cái con khỉ gì chứ. “Yên tâm, dù có bị xác sống cắn thì anh cũng là người cuối cùng bị nó cắn.”

“Vì sao?” Tiểu Bàn khó hiểu hỏi lại.

Thời Sênh cười có chút ác liệt. “Bởi vì anh nhiều thịt, để lại ăn dần được.”

Tiểu Bàn: “…” Hiện tại không phải lúc nói đùa đâu lão đại à, chết người thật đấy.

“Lão đại còn chưa hoảng, cậu hoảng cái gì? Không thấy ở bên kia có dị năng giả trị liệu à?” Lâm Phong rất thích bắt nạt Tiểu Bàn, lúc này tất nhiên không bỏ qua cơ hội trào phúng hắn.

“A…” Tiểu Bàn gãi gãi đầu, cười thẹn thùng: “Kỳ thật tớ chỉ muốn ăn một chút gì đó thôi mà.”

Lâm Phong: “…” Đối mặt với một tên tham ăn, hắn cảm thấy mình cạn lời rồi.


Thích Minh Tuyết bị Thường Tân nhờ cứu ba người bị cắn kia.

Ba người kia chỉ là người thường, nếu bị cắn thì chắc chắn sẽ biến thành xác sống.

Trong lòng Thích Minh Tuyết buồn bực, cô ta làm gì có dị năng trị liệu gì đó, đều là tác dụng của nước trong linh tuyền mà thôi, hơn nữa trước đây cô ta luôn tiến hành trị liệu một mình, lúc này nhiều người như thế, sao cô ta có thể lấy nước linh tuyền ra được?

Chuyện này của cô ta bị truyền ra cũng là bất đắc dĩ, trước kia cô ta có tham gia một nhiệm vụ, nếu lần đó cô không cứu những người kia thì tất cả mọi người đều sẽ chết.

Lúc ấy không có người của chính phủ nên tất nhiên không thể giấu được.

Trong cốt truyện, vì không bị quấy rối bởi binh đoàn Không-Phục-Tới-Chiến của Thời Sênh nên Thích Minh Tuyết không tham gia nhiệm vụ lần đó, mà cả nhiệm vụ lần này cũng không tham gia, vì vậy mới không bị bại lộ.
“Thích tiểu thư, phiền cô cứu bọn họ với.”

Thích Minh Tuyết khó xử, đáp: “Đội trưởng Thường… Vừa rồi tôi đã bị tiêu hao nhiều dị năng, chỉ sợ…”

Có mấy lời Thời Sênh nói trước đó nên giờ Thích Minh Tuyết không muốn lộ linh tuyền của mình ra cho người khác thấy.

Nước của linh tuyền đúng là có tác dụng, nhưng chỉ hiệu quả ở lần đầu tiên, sau đó thì sẽ không có tác dụng mấy nữa.

Mà cô ta mỗi lần đều pha loãng rồi cho người khác uống cho nên chỉ có thể giúp bọn họ xua tan độc của xác sống ra, không còn tác dụng nào khác cả.

Nhưng giờ lòng người tham lam, cô ta không biết nếu mình để lộ ra thứ này sẽ làm bao nhiêu người thèm muốn…

“Thích tiểu thư, cô hãy cứu anh em của chúng tôi đi, cô muốn gì chúng tôi cũng cho cô được.”

Một dị năng giả cầu xin Thích Minh Tuyết.
“Đúng thế, Thích tiểu thư, cô lương thiện như thế, giờ ngoài cô ra không ai có thể cứu họ nữa…”

Mỗi người một câu làm cho vẻ mặt Thích Minh Tuyết trắng bệch, cô ta nhìn Tống Thập cầu cứu.

“Minh Tuyết cứu người đều luôn ở một mình, không thể bị người khác quấy rầy, nơi này có chút không thích hợp…”

“Vừa rồi tôi thấy ở bên kia có phòng chứa đồ, có thể dùng tạm.”

Quy củ này vẫn luôn là vậy, bọn họ cũng không gặp được dị năng giả trị liệu nào khác nên không biết bọn họ chữa bệnh cho người bị xác sống cắn thế nào. Bây giờ Thích Minh Tuyết đòi yêu cầu ở một mình cứu người nên không có ai thấy kỳ quái cả.

Thời Sênh lập tức tiến vào chiếm phòng chứa đồ trước, chờ đám người kia khiêng người tới thì cô đã chắn ở cửa rồi.

“Cố Nam, cô muốn làm gì, tránh ra.” Thường Tân giận dữ quát lên, vươn tay định kéo Thời Sênh ra.
Mấy người Thanh Ngọc lập tức tiến lên che ở trước mặt cô.

“Mẹ nó, không thấy người ta đang muốn cứu người sao? Mau tránh ra.”

Thời Sênh liếc mắt nhìn ba người bị thương, mở miệng: “Tôi thấy dị năng giả trị liệu chỉ cần đánh ra một ít ánh sáng là có thể thanh trừ độc của xác sống, sao, dị năng trị liệu của Thích Minh Tuyết còn khác biệt tới mức phải cần ở một mình một chỗ mới có thể hoàn thành à?”

Sắc mặt Thích Minh Tuyết liền trắng bệch, cô ta đã xem qua toàn văn tiểu thuyết nên tất nhiên là biết.

Dị năng trị liệu xuất hiện vào giai đoạn cuối mạt thế, đúng như lời Thời Sênh nói, biểu hiện của người có dị năng trị liệu là ánh sáng, chỉ cần áp ánh sáng đó lên vết cắn là được, rất nhanh và tiện lợi.

“Cô đã gặp dị năng giả trị liệu rồi sao? Dị năng này quý hiếm như thế.”
“Đúng thế, tôi nói này đội trưởng Không-Phục-Tới-Chiến, bây giờ đang là lúc quan trọng, các người có ân oán gì thì chút nữa giải quyết sau đi. Đây là đang cứu người, không nói nói đùa.”

“Trên thế giới này còn nhiều người sống sót lắm, làm gì có chuyện chỉ một mình Thích Minh Tuyết có? Tại sao chứ? Hơn nữa…” Thời Sênh nhướng mày, thanh âm có thêm vài phần châm chọc. “Cô ta có hay không cũng chưa chắc lắm đâu.”

Dị năng hệ khác nhiều như thế, dị năng trị liệu dù trân quý nhưng cũng không thể nào chỉ một người có, những lời này của Thời Sênh làm cho bọn họ cảm thấy không phải không có lý, chỉ có thể hai mặt nhìn nhau.

Nhưng cũng có người là fan não tàn của Thích Minh Tuyết tức giận mắng.

Nữ thần của bọn họ là độc nhất vô nhị, là con cưng của ông trời.
Não tàn bất diệt, đánh mãi không chết.

“Em họ, chị đã xin lỗi em rồi, trước đây là em tự mình rời đi, hiện tại thế giới loạn như vậy, dù chị muốn đi tìm em cũng không có khả năng, sao em cứ một mực phải bôi nhọ chị như vậy?” Thích Minh Tuyết kết hợp giữa phẫn nộ và tủi hờn vô cùng tốt.

Bàntay rũ bên người lại nắm chặt, sâu trong mắt xuất hiện sát ý nhè nhẹ.

“A, bọn họ là chị em họ à?”

“Xem ra là có chuyện cũ, khẳng định là rất máu chó.”

“Thích tiểu thư làm gì có loại họ hàng này, đòi đứng một chỗ với Thích tiểu thư ư, xách giày còn không xứng.”

“…”

Thời Sênh đưa mắt nhìn mấy người chửi khó nghe nhất, chậm rãi nói: “Bôi nhọ không dám nhận, tôi đây chỉ nghi ngờ.”

Khóe miệng cô lại nở nụ cười, nụ cười trong ánh sáng mờ mờ hiện tại càng có thêm vẻ quỷ dị, làm cho người ta không khỏi hoảng hốt trong lòng.
Mấy người đang chửi không tự chủ được mà nhỏ giọng xuống.

Thời Sênh lại nói: “Nếu cô nói cô là dị năng giả hệ trị liệu, vậy được thôi, ở chỗ này, trước mặt nhiều người như thế, chứng minh cho chúng tôi xem đi.”

“Em họ, em có oán thán gì thì cứ trút lên người chị, đừng để dính dáng tới những người vô tội này…” Thích Minh Tuyết muốn nói lại thôi.

Một bộ biểu tình: “Chị đã xin lỗi rồi, sao em có thể làm tổn thương chị như thế. Chị rất khổ sở, chúng ta là thân thích, em bất nhân nhưng chị không thể bất nghĩ” cực kỳ khoa trương.

Thời Sênh trong lòng không khỏi chửi thầm.

Con mẹ nó, nữ chính đại nhân sao không đi làm nghệ sĩ luôn đi.

Kỹ thuật diễn xuất này nhất định là sẽ từ đen biến thành tím rồi thành hồng luôn.

Trong cốt truyện, nữ chính này tuy đã có được bàn tay vàng, rất không biết xấu hổ mà đoạt đi mọi thứ của nguyên nữ chính, nhưng người ta cũng không một bộ dáng Bạch Liên Hoa thế này đâu.
Cô còn muốn tiếp tục tha hóa nữa sao?

Bản cô nương sắp không khống chế được sức mạnh hồng hoang của mình rồi.

Bình tĩnh, bình tĩnh, nữ chính không thể gϊếŧ.

Nhưng loại chuyện phí đầu óc này thật sự là rất mệt mỏi.

Những người khác không xúc động như thế, nhưng đồng đội của ba người bị thương kia lại lập tức bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, có người trực tiếp ra tay.

Dị năng giả hệ kim ngưng tụ ra vũ khí kim loại sắc bén bay về phía Thời Sênh, Tiểu Bàn lập tức phát động dị năng, đúc ra một bức tường đất.

Kim loại bắn lên tường đất liền bị chậm lại, mà tường đất rất dày nên vũ khí liền bị giữ lại ở bên trong.

“Thật không biết tốt xấu.” Thời Sênh đè Thanh Ngọc đang định công kịch bọn họ xuống, dùng ngữ khí vui sướng khi người gặp họa, nói: “Đến lúc có vấn đề gì xảy ra thì đừng trách tôi không nhắc nhở các người. Đây, cho các người dùng.”
Mọi người thấy khó hiểu trước chuyển biến bất ngờ này của Thời Sênh, nói vậy là có ý gì?

Nhưng giờ đang lúc gấp gáp nên không ai nghĩ nhiều, nhanh chóng đưa ba người kia vào phòng.



Thời Sênh ôm Bạch Hổ nhàn nhã không có việc gì làm, hình ảnh cô gái ôm mèo trắng nhìn hết sức an tĩnh và hài hòa, giống như người vừa rồi tự tìm phiền toái không phải cô vậy.

Một phen hành động này của Thời Sênh có thể nói là kiêu ngạo, cuồng vọng tới cực điểm, nhưng cô cũng rất có chừng mực, đúng lúc người ta sắp bùng nổ thì cô lại thu tay về.

Tuy rằng bọn họ có muốn đánh cô nhưng trong lòng có chuyện càng cần làm hơn nên cuối cùng lại không thể làm gì.

Mà những người không có lợi ích liên quan lại bắt đầu phân tích tình hình.

“Cô gái này vẫn có vài phần bản lĩnh, nãy các anh có thấy tên béo kia ra tay thế nào không?”
“Dị năng hệ thổ của hắn hình như còn cao hơn cấp bậc của chúng ta, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, gần như thành hình trong chớp mắt.”

“Cấp bậc của hắn không phải cao hơn chúng ta ư? Hiện tại dị năng cao nhất của chúng ta chính là cấp ba, chẳng lẽ hắn là dị năng giả cấp bốn?”

Một đám người nhìn về bên này,trong lòng có vài phần kiêng kị.

Cấp bốn đấy…

Nhìn xác sống cấp bốn bên ngoài, bọn họ đông như thế mà không thể nào đối phó nổi, chắc dị năng giả cấp bốn sẽ không kém xác sống cùng cấp đâu nhỉ?

Có người thổn thức một tiếng: “Cho nên người ta bò lên được hạng hai trên bảng xếp hạng cũng là đúng thôi… Nhưng mà cô gái trẻ kia quá kiêu ngạo, đến tôi còn muốn đánh.”

Những người khác sôi nổi đồng tình.

Phía bên Tống Thập cũng đang thảo luận, tất nhiên Tống Thập không tham gia, hắn đang cúi đầu nên không ai thấy rõ biểu tình của hắn.
Không biết tại sao, hắn lại cảm thấy lời của Thời Sênh là có thâm ý khác.

Dị năng trị liệu…

Cùng với câu nói sau cùng kia, nếu xảy ra chuyện gì đừng trách cô không nhắc nhở.

“Hẳn là cô ta có con át chủ bài nào đó, nếu không cũng không dám kiêu ngạo như vậy.” Triệu Cảnh nhận xét.

Ở thời kỳ mạt thế gϊếŧ người không phạm pháp này, nếu không có át chủ bài thì chắc chắn sẽ không dám kiêu ngạo.

Nếu thật sự có kẻ như thế, vậy đó chính là kẻ ngốc.

Nhìn bộ dáng của cô gái kia thì thấy hoàn toàn không phải đồ ngốc rồi.

Vậy chỉ có thể nói là cô có con át chủ bài, hơn nữa con át chủ bài đó còn rất trâu bò, đủ để cho cô kiêu ngạo, cuồng vọng trước mặt bao nhiêu người như thế.

Một người có tư cách bễ nghễ thiên hạ thì cần gì phải nhìn sắc mặt của ai, người đó chính là chúa tể rồi.
“Cho dù có át chủ bài cũng quá mức kiêu ngạo rồi…” Người da ngăm đen lắc đầu. “Ai biết khi nào sẽ có người lợi hại hơn mình xuất hiện chứ?”

“Nếu cô ta không sợ bất kỳ ai thì sao?”

“Làm gì có loại người đó, a, lão đại, vừa rồi là anh nói đấy à?” Tô Tế Dạ trả lời rồi mới lại có phản ứng.

Tống Thập hơi ngẩng đầu, thanh âm có chút già nua: “Có, là người không sợ cái chết.”

Một người khi đã không để ý mình sống hay chết thì sẽ không sợ hãi gì cả, cuộc sống cũng sẽ rất tùy ý, bừa bãi, đó mới là chúa tể.

Những lời này là cha hắn nói với hắn.

Không biết tại sao, hắn có cảm giác cô ấy chính là người như thế.

Cô không sợ hãi cái chết, cho nên cô không sợ bất kỳ ai.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất