Nghe Thích Minh Tuyết nói vậy, đám người kia lập tức sôi trào.
Nếu bọn họ có thể bắt được vua xác sống kia, có phải bọn họ cũng có thể xưng vương xưng bá ở thế giới này không?
Thích Minh Tuyết cười lạnh nhìn đám đông đang kích động thảo luận. Bọn họ cũng không nghĩ bên cạnh Cố Nam có nhiều xác sống cao cấp như thế, muốn bắt một vua xác sống ở bên cạnh cô đi thật sự là người si nói mộng.
Nhưng những người này có có thể coi như là yểm trợ rất tốt cho cô ta.
Cô ta muốn gϊếŧ Cố Nam.
Vô số người vốn không còn hi vọng gì vào ngày mai, nghe lão đại khuyên bảo đã hăng hái gia nhập đi bắt vua xác sống.
Hơn một ngàn người lập tức đua nhau từ trong căn cứ ra ngoài.
“Các anh đi đâu?” Người giữ cổng hỏi cho hết phận sự.
“Chúng tôi ra bên ngoài thu thập vật tư.” Đây là câu trả lời mà bọn họ đã thống nhất từ sáng sớm.
Quả nhiên, người kia không hỏi nhiều nữa, chỉ hỏi nhân số sau đó liền để họ đi.
Mới ra khỏi căn cứ liền gặp Tống Thập mang theo người mang vật tư quay về.
Đây không phải lần đầu Thích Minh Tuyết gặp Tống Thập, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta tránh không muốn gặp hắn.
Ngay từ đầu, Tống Thập suýt không nhận ra Thích Minh Tuyết. Cô ta thay đổi quá nhiều, xinh đẹp hơn trước kia, ăn mặc lố lăng hơn trước kia, nhìn từ xa chỉ thấy đó là một vưu vật.
Hắn luôn nghe nói bên cạnh lão đại có một người phụ nữ rất xinh đẹp, không ngờ lại là cô ta.
“Tống đại ca, sao thế, bạn của anh à?” Một nữ sinh đáng yêu bên cạnh Tống Thập tò mò hỏi.
Tống Thập quay đầu lại, hơi mỉm cười, giọng điệu ôn hòa: “Không, chỉ là giống một người bạn trước kia của anh.”
Cô gái “À” một tiếng rồi lại quay đầu cười khanh khách: “Tống đại ca, hôm nay em và anh có thể cùng nhau…”
Thích Minh Tuyết không nghe thấy câu kế tiếp, cô ta mang theo vẻ mặt không biểu tình đi lướt qua hai người họ, trong lòng ghen ghét tới phát cuồng.
Trước này Tống Thập chưa từng nói chuyện ôn hòa như thế với cô ta bao giờ.
Nhưng sau đó cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, hiện tại cô ta chỉ muốn báo thù Cố Nam, chờ cô ta đứng ở nơi cao nhất rồi, loại đàn ông nào mà chẳng có, cần gì phải để ý tới một tên Tống Thập.
Tống Thập nhìn đám người kia, cảm thấy có chút quái dị, đi tới bên cạnh bảo vệ hỏi một câu.
“Bọn họ đi đâu thế?”
“Nói là ra ngoài thu thập vật tư.”
Tống Thập nhìn bộ dáng những người đó rõ ràng không giống đi tìm vật tư, ai nấy đều hăng hái như gà chọi vậy.
Phía tây này vốn là nơi cằn cỗi, lại bị đám xác sống của Cố Nam xây tường thành ngăn cách, không cho bọn họ tiến vào phạm vi đế quốc, vì thế nơi có thể thu thập vật tư rất có hạn.
Mỗi lần đi ra ngoài ai nấy đều mặt ủ mày ê, có chỗ nào giống bọn họ chứ?
Tống Thập quay về căn cứ hỏi mới biết hóa ra bọn họ muốn đi bắt vua xác sống.
Trước đó, Lộ lão đại vì mời chào cao thủ nên đã nói chuyện này với không ít người, người bên cạnh Tống Thập cũng được mời chào nên mới biết.
“Lão đại, không phải bọn họ đang đi tìm chết à? Bên cạnh Cố Nam có bao nhiêu xác sống cao cấp chứ, vua xác sống kia có thể bắt dễ vậy sao?”
“Bọn họ muốn đi tìm chết, chúng ta cũng không ngăn được. Các cậu chuẩn bị một chút, qua mấy ngày nữa chúng ta rời khỏi đây.” Tống Thập nghĩ ngợi xong mới mở miệng.
“Vì sao vậy lão đại, giờ chúng ta có thể đi đâu được chứ?” Hiện tại nơi mà con người có thể ở cũng chỉ có nơi này.
Tống Thập đáp: “Chúng ta đi tìm Cố Nam.”
“A, nhưng trước đây chúng ta xin hàng mà cô ta có nhận đâu…”
“Tuy rằng cô ta không đuổi tận gϊếŧ tuyệt con người…” Thần sắc Tống Thập ngưng trọng. “Nhưng lần này bọn họ đi khiêu khích cô ta, sợ là nơi này cũng sẽ không giữ được.”
Tống Thập phân tích câu chuyện cho mọi người nghe, cuối cùng ai nấy đều đồng ý theo quyết định của hắn.
Giờ đây, có lẽ chỉ có ở bên phía Cố Nam mới là đường sống.
…
Thích Minh Tuyết đi vào phạm vi đế quốc mới biết bọn họ đã nghĩ quá đơn giản rồi, nơi này xác sống tiến hóa rất nhanh, tùy tiện gặp đều có thể nhận ra đó là xác sống cấp năm trở lên.
Hiện tại xác sống cấp năm với con người không còn mới lạ nữa, nhưng nếu gặp một đám thì thế nào?
“Sợ là chúng ta chưa tìm được Cố Nam thì đã bị chúng biến thành thịt viên rồi, tôi nghĩ nên trở về thôi.” Có người bắt đầu sợ hãi muốn quay về.
Bọn họ mới tiến vào trong đế quốc hai ngày mà đã mất một nửa số người.
Thích Minh Tuyết ngồi ở bên cạnh, cảm thấy ảo não với tính toán sai lầm của mình.
Cô ta đã đọc hết tiểu thuyết, lúc này xác sống cấp cao nhất mới là cấp tám, xác sống bình thường đa số đều ở cấp bốn.
Nhưng sao giờ lại thấy cấp năm ở khắp mọi nơi?
Thích Minh Tuyết suy tư trong chốc lát, lại lấy nước linh tuyền ra phân cho mọi người.
“Tới đây, tới đây, đều tổn thất nhiều người như thế rồi, giờ chúng ta trở về chẳng phải là khiến bọn họ hy sinh vô ích sao? Nước linh tuyền này đủ để mọi người nâng cao dị năng lên một chút, chúng ta nhất định có thể tới nơi.”
Vừa nghe tới nước linh tuyền, mấy người nhụt chí liền sáng mắt lên, có người còn hiện vẻ tham lam trong mắt không hề che giấu.
Loại nước ngọt lành này còn ngon hơn mấy loại nước ngọt trước mạt thế, hơn nữa uống vào còn nhanh chóng khôi phục dị năng, tiêu trừ mệt nhọc.
Có người uống xong còn thăng cấp.
Thích Minh Tuyết làm bộ không thấy ánh mắt tham lam của những người đó, chờ cô ta gϊếŧ Cố Nam rồi, những người này…
“Minh Tuyết, lại đây.” Lộ lão đại gọi Thích Minh Tuyết.
Thích Minh Tuyết khẽ nhíu mày, miễn cưỡng đi qua. “Lộ lão đại.”
“Tới đây, ngồi xuống. Minh Tuyết chưa ăn gì phải không? Đây, anh phần riêng cho em đấy, mau ăn đi!” Lộ lão đại đánh giá cô ta với ánh mắt dâm tà.
Cô em này hắn mơ ước đã lâu, đáng tiếc cô ta vẫn luôn rất cẩn trọng, thực lực cũng rất cao.
Cũng chỉ có thể nhìn mà thèm.
“Cảm ơn Lộ lão đại đã nâng đỡ, em còn chưa đói bụng. Chút nữa còn phải gϊếŧ xác sống, Lộ lão đại mau ăn đi.” Trong lòng Thích Minh Tuyết chán ghét không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn cười duyên đáp lại.
Hai người đẩy tới đẩy lui, Lộ lão đại chẳng chiếm được chút tiện nghi nào. Nói một hồi, Thích Minh Tuyết liền trở về chỗ ngồi ở bên kia.
“Phi, không biết đã quyến rũ bao nhiêu đàn ông rồi, còn dám làm bộ làm tịch trước mặt ông mày.”
“Lão đại đừng nóng giận, trên người cô ta có không ít đồ tốt, chúng ta cần cô ta.” Người bên cạnh lập tức trấn an hắn.
“Lão đại, việc này cũng đơn giản mà, chờ chúng ta tìm một cơ hội… đến lúc đó đồ của cô ta còn không phải của lão đại anh sao?” Người nọ nháy mắt một cái với Lộ lão đại.
Lộ lão đại lập tức hiểu ra, vỗ vỗ bờ vai hắn với vẻ tán thưởng.
Đoàn người vừa đi vừa nghỉ, mặc dù có không gian của Thích Minh Tuyết chống đỡ, nhưng đợi tới được căn cứ của Thời Sênh thì cũng chỉ còn lại hơn trăm người.
Mỗi lần bọn họ muốn lùi bước thì Thích Minh Tuyết lại tẩy não họ, nói đã tới đây rồi, nếu trở về thì còn mất nhiều hơn, vì vậy không ít người mơ mơ hồ hồ đi tới tận đây cùng cô ta.
Nhìn căn cứ này, cả đám đều hoảng hốt.
Đây mà là mạt thế ư?
Không phải bọn họ xuyên không rồi chứ?
Tường thành trước mặt bọn họ đại khí huy hoàng, không có hơi thở của hiện đại, lại giống như một lâu đài cổ thời trung cổ.
Trên tường thành có xác sống mặc chế phục đang đứng gác, nhìn giống hệt con người.
Dưới tường thành rất an tĩnh, không có bất kỳ ai ra vào.
Hiện tại một số xác sống bên cạnh Thời Sênh đã khôi phục lại ký ức của con người, nhìn bên ngoài vẫn có hơi khác con người, nhưng chỉ cần thăng cấp vài lần nữa là sẽ không nhìn thấy sự khác biệt nào.
Sau khi khôi phục ký ức con người, những xác sống này sẽ không ăn mặc lôi thôi nữa, mà sẽ vận những bộ quần áo rất sạch sẽ, đẹp đẽ.
Những xác sống đã khôi phục ký ức có cấp bậc rất cao, hiện tại đều thuộc sự quản lý của ba người Thanh Ngọc, cũng là một trong những thành viên của ban quản lý xác sống.
Hiện tại bọn họ đã xây dựng xong thủy điện và giao thông, phòng họp lúc nào cũng có người ngồi.
Lúc Thời Sênh đem theo Thiên Lê đi vào phòng họp, Thanh Ngọc cũng vừa kết thúc một hội nghị, vốn dĩ hắn là một tên rất đẹp trai, lăn qua lăn lại nhiều ngày giờ nhìn vừa lôi thôi vừa bẩn thỉu, như mấy ngày mấy đêm rồi chưa được ngủ vậy.
“Lão đại, Hoàng.” Nhìn thấy Thời Sênh, Thanh Ngọc chấn động tinh thần. “Lão đại về khi nào thế? Mọi chuyện xong xuôi rồi à?”
Thời Sênh nhìn lướt quanh bốn phía. “Ờ, cũng tạm ổn rồi, nơi này thế nào?”
“Nói thật, thật không tốt.” Thanh Ngọc xoa xoa ấn đường, “Xác sống khôi phục được ký ức vẫn còn ít, hiện tại đất nước này to như thế, cần phải có rất nhiều nhân viên quản lý. Nhóm quản lý hiện tại không tới hai trăm người, không xảy ra chuyện gì đã là tốt lắm rồi, tôi chỉ hận không thể phân thân ra được.”
Nếu không phải xác sống cao cấp bị Thiên Lê trấn áp, xác sống cấp thấp lại không biết mà tạo phản thì phỏng chừng mọi chuyện đã sớm lộn xộn.
Ngay cả tên Tiểu Bàn tham ăn giờ cũng gầy đi một vòng.
“Thế à, vậy tôi đi bộ sang bên phía tây mang người về là được.” Lúc trước cô cảm thấy loài người phiền toái, lại không nghĩ sau khi thành lập đế quốc cũng cần có người quản lý.
“Nói đến phía tây, có xác sống tới báo cáo với chúng ta là có hai nhóm người tiến vào, nhóm đầu tiên đã tới bên ngoài căn cứ, lão đại muốn xử lý họ thế nào?”
Thời Sênh nhướng mày: “Ai mà trâu thế?”
Đường sang phía tây được cô bố trí nhiều xác sống nhất, có thể xuyên qua tầng phòng tuyến dầy như thế cũng coi như có vài phần bản lĩnh.
“Hình như là Thích Minh Tuyết, nghe mấy xác sống giữ thành nói, trên người họ có một hương vị rất hấp dẫn.” Thanh Ngọc đáp.
Việc này Thời Sênh đã sớm nói qua với họ, nếu xác sống cảm giác được có thứ gì đó hấp dẫn họ thì nhất định là Thích Minh Tuyết.
“Đây là đưa tới miệng à?” Bản cô nương còn đang lo không tìm được người đây.
…
Đám người Thích Minh Tuyết nhìn căn cứ được canh phòng nghiêm ngặt, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy phát sầu, tìm đâu ra cách vào đó đây?
Đúng lúc bọn họ đang cảm thấy không còn cách nào xoay sở thì trên tường thành lại xuất hiện hai bóng người.
Trong đó có một cô gái ôm một con mèo trắng, hình tượng đầy tiêu chí này lập tức khiến bọn họ nhận ra là ai.
“Cố Nam…” Trong đáy mắt Thích Minh Tuyết bộc phát ra hận ý cực lớn.
Lúc trước cô ta không nên nương tay, phải gϊếŧ người này ngay khi mạt thế bắt đầu mới đúng.
Thời Sênh đứng trên tường thành một chút rồi rời đi, chỉ có Thiên Lê nhìn Thích Minh Tuyết thêm một chút, sau đó rống vài tiếng với xác sống bên cạnh.
Thời Sênh nghe được tiếng hô của Thiên Lê thì quay đầu lại nhìn, Thiên Lê thuấn di tới bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào tay cô.
Thời Sênh: “…”
Dù sao cũng là vua xác sống, sao vẫn không quên ăn thế này?
Ở trong mắt hắn, bản cô nương là bình sữa di động đấy à?
Lật bàn!
Thời Sênh che bàn tay lại, nhanh chóng rời đi.
…
Đám người Thích Minh Tuyết còn chưa tiến vào căn cứ đã bị xác sống phát hiện, hơn trăm người giảm mạnh chỉ còn hơn hai mươi người. Lúc nguy hiểm nhất, Thích Minh Tuyết lại trốn vào trong không gian của mình nên không bị vết thương nặng nào cả.
Nhưng giờ cô ta thật sự hối hận không thôi, cô ta đã quá lỗ mãng rồi, nhưng cô ta không thể tiếp tục giấu tài được nữa.
Chờ đế quốc này yên ổn, cô ta muốn đi gϊếŧ Cố Nam thì còn khó hơn lên trời.
“Tiện nhân, là mày nói nhất định có thể gϊếŧ cô ta.”
Thích Minh Tuyết đột nhiên bị người nắm lấy tóc, ấn đầu xuống đất.
Tuy rằng cô ta không bị nguy hiểm tới tính mạng nhưng dị năng đã cạn kiệt, còn chưa kịp khôi phục.
Lúc này lại bị một người đàn ông khỏe mạnh ấn xuống như thế, với sức lực hiện nay, cô ta làm sao có thể kháng cự nổi.
“Lô lão đại, tôi nói lời này lúc nào chứ?” Thích Minh Tuyết cố ngóc đầu dậy, khó khăn nói mấy tiếng.
Lúc trước cô ta cũng không hề nói thế thật.
Lộ lão đại lúc này đầu óc đã rối tung lên rồi, làm gì còn hơi đâu nghe Thích Minh Tuyết giải thích, mặc dù cô ta là một người rất đẹp nhưng Lộ lão đại cũng không khách khí đấm xuống người cô ta.
Cuối cùng, Lộ lão đại bị người ta kéo ra nên cô ta mới không bị đánh chết. Cô ta nhìn hắn với ánh mắt đầy oán độc. Vừa lúc mọi người không phòng bị, đột nhiên cô ta lao về phía Lộ lão đại, một cây gậy gỗ cắm thẳng vào ngực hắn.
Những người đó vốn muốn kéo Lộ lão đại ra để can ngăn, ai biết lại thành cơ hội tốt nhất để Thích Minh Tuyết gϊếŧ người.
Cô ta lui về sau hai bước, đáy mắt lập lòe tia máu điên cuồng.
Thích Minh Tuyết nhân lúc mọi người còn chưa phản ứng liền cất bước chạy.
Chờ người ta tỉnh lại, chuẩn bị đuổi theo thì lại có một đám xác sống xuất hiện trong tầm nhìn của họ…
Thích Minh Tuyết vẫn chạy không ngừng, chạy tới một căn cứ cách đó không xa.
Cô ta nhìn tường thành căn cứ bằng ánh mắt độc địa, nơi này đáng lẽ phải là của cô ta mới đúng.
Là của cô ta, là của Thích Minh Tuyết.
Không phải của tiện nhân Cố Nam kia.
Cô ta rõ ràng biết nhiều tiên cơ như thế, tại sao…
Đúng rồi, là Cố Nam, cô ta không hề giống như trong cốt truyện.
Biểu tình của Thích Minh Tuyết lúc cười lúc khóc, nhìn rất dữ tợn.
Rồi biểu tình dữ tợn đó chợt trở nên cứng đờ, nhìn chằm chằm về phía cổng căn cứ.
Nơi đó có một đám người đang từ trên xe xuống, dẫn đầu đúng là Tống Thập.
Sau khi Tống Thập xuống xe cũng không vội đi trước mà còn đi vòng sang bên kia, mở cửa xe, nắm tay một cô gái trẻ dắt xuống xe.
Động tác của hắn dịu dàng, ánh mắt nhìn cô gái đó cũng rất nhu tình.
Một loạt động tác đó rơi vào mắt Thích Minh Tuyết không khác gì hình ảnh thả chậm, từng bức ảnh một lần lượt hiện lên.
Cô ta bỗng nhiên vọt tới, đẩy cô gái kia ra.
“Đi chết đi, đi chết đi, đi chết hết đi, tiện nhân, dám đoạt người của tao, anh ấy là của tao… của tao…”
Cô gái bị đẩy lảo đảo cả người, Tống Thập nhanh tay đỡ lấy cô nên người mới không ngã xuống đất.
Cô nhìn về phía Thích Minh Tuyết đang bị người ta chế phục, trên mặt tràn đầy sự tức giận không thể hiểu nổi.
“Thích Minh Tuyết.” Tống Thập phẫn nộ quát lên. “Cô phát điên cái gì hả?”
“Anh là của em, của em!” Thích Minh Tuyết hét lên chói tai.
Thanh âm chói tai tới mức màng nhĩ mấy người đang giữ cô ta cũng sắp bị chọc thủng luôn.
Những người này sau này mới đi theo Tống Thập, vì vậy họ không biết Thích Minh Tuyết và Tống Thập có quan hệ gì, lúc này chỉ cảm thấy cô ta đúng là một người điên.
Cái gì mà của cô ta, lão đại nhà họ sao lại là của cô ta được cơ chứ?
Con mụ điên này không biết chui từ đâu ra nữa.
Tống Thập thấy trạng thái tinh thần của Thích Minh Tuyết có chỗ không ổn, nhíu nhíu mày, không nói chuyện nữa mà quay sang hỏi cô gái bên cạnh.
“Buông tôi ra, các người biết tôi là ai không? Buông tôi ra. A Thập, là em đây, sao anh có thể đối xử với em thế này? Sao anh có thể đối xử với em như thế, cô ta là ai, sao anh cũng phản bội em?”
Thích Minh Tuyết gào rất lớn, xác sống xung quanh bị cô ta gào thét đến bực mình, ánh mắt nhìn cô ta hiện lên sắc máu.
Thích Minh Tuyết điên rồi, cái này hơi nằm ngoài dự kiến của Thời Sênh, cô còn đang muốn chơi đùa một chút với Thích Minh Tuyết cơ đấy.
Kết quả cô ta lại xuống đài bằng cách này.
Thời Sênh bảo mấy xác sống đưa Thích Minh Tuyết về phía tây, lấy dung mạo của cô ta, phỏng chừng sẽ được hoan nghênh ở bên đó hơn.
Mà đám người Tống Thập cũng bị cô tống cổ tới quản lý ở một nơi khác.
Dùng ba năm thời gian, đế quốc xây dựng xong, một bộ phận nhỏ xác sống cũng đã khôi phục lại ký ức.
Những người này tất nhiên không phục Thời Sênh và Thiên Lê, rục rịch kéo những xác sống khác chuẩn bị tạo phản.
Nhưng mà còn chưa kịp đánh đã bị Thời Sênh trực tiếp dùng tiểu cầu ném cho nổ tung tóe, uy lực của thứ vũ khí này bọn họ không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Từ đây, rốt cuộc không còn ai dám sinh ra lòng làm phản nữa.
Loài người ở phía tây càng lúc càng ít, cuối cùng cũng đoàn kết lại, không muốn tranh đoạt gì nữa, sống sót mới là quan trọng nhất.
Mà phụ nữ vốn có số lượng không nhiều này liền thành công cụ sinh con.
Một người phụ nữ chỉ có sinh con mới được sống giống con người, được người ta chăm sóc cẩn thận. Những người không có con đều trở thành món hàng chuyền tay của đàn ông, có khi một buổi tối phải hầu hạ cùng lúc mấy người liền.
Thích Minh Tuyết mang thai một lần nhưng lại sinh non, sau đó cô ta lại bị khu trưởng thành phố B gặp được. Thích Minh Tuyết rơi vào tay hắn tất nhiên sẽ không được sống những ngày lành nữa.
…
Nghe nói con người ở nước ngoài đã đánh thắng xác sống, lại bắt đầu trùng kiến, bọn họ lái máy bay tới lục địa, chuẩn bị giao lưu một chút.
Nhưng đột nhiên bọn họ lại phát hiện ra ở đây toàn là xác sống, kiến trúc nhà cửa vẫn rất hoàn hảo, hoàn toàn không giống như đã trải qua mạt thế.
Không chỉ như vậy, giao thông cũng rất thông thoáng, ngay cả xác sống cũng biết tuân thủ luật lệ giao thông.
Cái này quả thực là…
Bọn họ có tới nhầm chỗ nào không vậy?
Vất vả lắm mới bay tới nơi có người, nhìn thấy thấy người tiếp đãi mình là nhân loại thì không những bọn họ không thấy nhẹ nhàng mà càng ngưng trọng hơn.
Sao xung quanh đều là xác sống vậy?
Bọn họ chưa từng nghe nói xác sống lại biết nghe lời cả.
Người tiếp đãi họ là Thanh Ngọc. Thanh Ngọc đã chuẩn bị tốt tài liệu cho họ xem, lại tổ chức triển lãm xác sống sau khi tiến hóa còn thông minh hơn con người, giá trị vũ lực cao, sinh mệnh cũng kéo dài hơn, biểu tình của đám người kia liền cực kỳ đặc sắc.
Sao quốc gia của họ lại tiến hóa thất bại?
Thật sự cũng muốn tiến hóa thành công như nơi này.
Bọn họ vốn là muốn đất nước này cúi đầu xưng thần, kết quả chẳng những không đạt được mà còn bị kinh sợ một phen.
Bọn họ không có khả năng quay lại đây nữa, thời gian tiến hóa dài như thế, chờ họ tiến hóa xong thì đất nước này đã kéo dài khoảng cách với bọn họ tới mấy con phố rồi.
Đế quốc năm thứ sáu, nơi này trở thành đế quốc đứng đầu trên thế giới.
Đế quốc năm thứ bảy, xác sống đổi tên là nhân loại mới, tuyên bố hiến pháp mới.
Đế quốc năm thứ mười, đứa con đầu lòng đầu tiên của nhân loại mới được sinh ra, được đưa tới đế quốc, trở thành người kế thừa ngôi vị đời sau.
Đế quốc năm thứ mười bốn, toàn bộ nhân loại mới hoàn thành tiến hóa.
Đế quốc năm tứ ba mươi, tân hoàng lên ngôi.
Đế quốc năm thứ bốn mươi, Thời Sênh qua đời, cả nước để tang.
Cùng năm, Thiên Lê mất tích.
Thời Sênh trở thành người sáng lập ra đế quốc xác sống, tượng của cô ở đời sau vẫn luôn được truyền bá và tôn làm thần.
…
Thời Sênh trở về không gian Hệ thống, cả người hốt hoảng.
Đột nhiên cô vọt tới trước màn hình cao nửa người kia.
“Cuối cùng ta chết như thế nào, sao mi có thể tùy tiện kết thúc sinh mệnh của ta như thế hả? Đây là mưu sát, mưu sát đó mi biết không hả?”
…
Hệ thống ở trên mành hình nhấp nháy mấy cái.
“Mi có ý gì, có bản lĩnh thì mở mồm nói chuyện đi.”
[Ký chủ, cô không nhớ rõ cô đã trải qua cái gì trước khi chết sao?]
Trước khi chết…
Cô đang đọc sách, Thiên Lê ở bên cạnh đưa cho cô đồ ăn vặt, lúc đó cô cảm thấy thứ đó đóng gói nhìn rất kỳ quái, nhưng vì đang đọc say sưa nên cũng không chú ý lắm…
“Tên tiểu tử đáng chết Thiên Lê lại dám cho bà đây ăn thực phẩm quá hạn sử dụng!” Thời Sênh giận dữ.
[…], nói thật, ký chủ chết vì ăn phải đồ ăn quá hạn sử dụng làm nó cũng thấy quá kinh ngạc.
Thiên Lê đúng là tên chết tiệt, bà đây nuôi mi cực khổ như nuôi con trai mình, thế mà mi lại lấy đồ ăn hết đát tới “báo hiếu” cho ta.
“Giờ tôi còn có thể quay lại không?” Thời Sênh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Bản cô nương phải quay về chém chết tên “bất hiếu” đó, muốn chết thì cả hai cùng chết.
[Không thể.] Hệ thống từ chối không một chút lưu tình.
Thời Sênh bực bội vò đầu.
[Có muốn xem cốt truyện sau đó không?]
“Không xem.”
Nhìn thấy tên khốn đó là thấy bực mình rồi.
Nuôi mấy chục năm mà sao vẫn giống một thằng thiểu năng trí tuệ, nhìn thấy cô là chỉ biết ăn.
Ăn ăn ăn cái rắm ấy mà ăn!
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -110000
Giá trị sinh mạng: 20
Tích phân: 9500
Cấp nhiệm vụ: C
Cho điểm nhiệm vụ: 78
Nhiệm vụ che giấu: hoàn thành
Khen thưởng nhiệm vụ che giấu: Tích phân 500
Nhiệm vụ chi nhánh: hoàn thành
Khen thưởng nhiệm vụ chi nhánh: tích phân 3000, đạo cụ “Vương miện nữ vương” (đạo cụ dùng một lần)
Vẻ mặt của Thời Sênh run run, sao giá trị làm người càng ngày càng tiến về phía chân trời thế này?
Một nhiệm vụ chi nhánh mà điểm tích phân đã cao như thế, chậc chậc, đúng là cái bẫy, lần sau không làm nữa, quá khó khăn.
[Ký chủ, cô còn chính vạn giá trị làm người để “chơi”.]
“A, tên khốn nhà minh cũng học được từ “chơi” này rồi à?” Thời Sênh đột nhiên giơ tay đập bộp lên màn hình, âm thanh lớn tới dọa người.
Hệ thống bắt kịp thời đại: [Ký chủ, tôi muốn một lần nữa tiến hành kiểm tra cô, mong cô không nên chống cự.]
Thời Sênh rời tay khỏi màn hình, nhẹ nhàng phẩy phẩy mấy cái: “Đừng phí sức nữa, gọi người sau lưng mi ra đây, nói không chừng tâm tình ta tốt sẽ nói cho mi biết.]
Hệ thống trầm mặc một trận.
Toàn bộ không gian đều yên lặng như đã chết.
[Bắt đầu dịch chuyển…]
“%#Y&%…. Ông nội mi, sao mỗi lần đều lấy việc công trả thù riêng thế… Phải…”
Thân ảnh của Thời Sênh biến mất, tư liệu về Thời Sênh chợt hiện lên, sau đó là một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trên màn hình.
[Chủ nhân.] Hệ thống kêu lên một tiếng.
“Đừng có tra xét điểm mấu chốt của cô ấy. Mi không phải đối thủ của cô ấy đâu, sau này cố gắng ít giao lưu với cô ấy, cô ấy đã biết được không ít tin tức từ mi rồi.”
[Chủ nhân, cô ấy thật sự có thể chứ?] Hệ thống chần chừ hỏi.
“Có thể.” Thanh âm cực kỳ kiên định. “Cũng chỉ cô ấy có thể.”
[Chủ nhân, ta không hiểu.] Thanh âm của Hệ thống hơi phập phồng, hình như đang hoang mang.
Đúng là nó đang rất hoang mang.
Nhìn cô lợi dụng sơ hở của mấy nhiệm vụ trước đó, còn đầu cơ trục lợi, thay đổi khái niệm…
Người như vậy thật sự là người mà chủ nhân nói tới ư?
Thanh âm kia cười nhẹ một tiếng: “Mi có biết vì sao cô ấy không kiêng nể gì không?”
[… Bởi vì cô ấy lãnh huyết vô tình.] Ngoại trừ lúc ở thế giới của Phượng Từ thấy cô có một chút tình cảm, còn ở các thế giới khác, cô chỉ như một kẻ dạo chơi, mắt lạnh nhìn, tâm tình không tốt liền muốn hủy diệt thế giới.
Hơn nữa từ sau khi kết thúc ở thế giới tu chân, nó chưa từng thấy cô ấy nhắc tới Phượng Từ một lần nào nữa, nói kết thúc là kết thúc.
Giống như một giấc mộng vậy.
Tỉnh mộng, hết thảy đều kết thúc.
Thanh âm kia không nói gì nữa, không gian Hệ thống lại khôi phục vẻ tĩnh lặng ban đầu.