Đánh Hoắc Tiêu xong, ngày hôm sau Thời Sênh vẫn đi làm như thường, mặt mọi người đều đầy vẻ bó tay.
Đây là kết quả của việc có ô dù đấy.
Thời Sênh vừa ngồi xuống, Hà Tín đã xông từ trong phòng làm việc của ông ta ra, “Tần Vũ, hôm qua cô đánh cậu Hoắc làm gì hả?”
“Nhìn anh ta khó chịu.” Còn cứ lèm bà lèm bèm bên tai cô nữa.
Không đánh anh ta thì đánh ai?!
Hà Tín: “…”
Rốt cuộc cô nhìn ai thuận mắt hả? Ông ta còn chưa từng thấy cô vui vẻ ra mặt với ai đâu, khó chịu một chút là bùng nổ.
Hà Tín đè thấp giọng, ngó trước ngó sau như kẻ trộm, “Cô không sợ Hoắc gia…”
Thời Sênh cười với vẻ thâm sâu khó lường, “Họ không dám.”
Cô có ngu đâu, đương nhiên phải giải quyết mối hậu họa của mình trước đã.
“Khụ khụ khụ!” Tuy không biết cô nhóc này lấy sự tự tin đó ở đâu ra, nhưng nghĩ đến bên trên còn có Cục trưởng chống đỡ giúp, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ông ta mới bắt đầu nói chuyện chính, “Vẫn chưa điều tra được thân phận của người chết, có ba vụ báo án phụ nữ mất tích khá phù hợp với nạn nhân, cô đi một chuyến đi.”
“Không đi.”
Hà Tín cũng đã quen với sự từ chối của Thời Sênh rồi, ông ta lấy một mảnh giấy trong túi áo ra, “Tôi xem lại án cũ, đây là thư khiêu chiến của R, năm đó có một viên cảnh sát hình sự từng nhận được, cô có biết kết cục của ông ta không?”
“Chết chứ gì?!” Toàn là mô típ cũ.
Theo tình tiết thường thấy, bức thư này hẳn phải gửi cho nam chính hoặc nữ chính.
Bây giờ lại rơi vào tay cô.
Câu nói ‘súng bắn chim đầu đàn’ thật chẳng sai, sau này bản cô nương phải khiêm tốn thu mình chút mới được.
“Cô biết là tốt rồi, mau đi điều tra đi, sớm tìm ra R thì mọi người cũng thoải mái yên tâm hơn chút.”
“Tôi không đi.” Bên ngoài có người đang âm thầm chờ ra tay ngầm với cô, còn lâu cô mới đi.
Đi chuốc phiền phức thì thà cô ra tay trước còn hơn.
“Đội trưởng Hà, để tôi đi.” Giọng Vưu Ái chêm vào rất đúng lúc, chủ động xin đi gϊếŧ giặc.”
Hà Tín nhìn Thời Sênh, rồi lại nhìn Vưu Ái, cuối cùng chỉ có thể giao cho Vưu Ái.
Vưu Ái cầm tài liệu, thầm siết chặt nắm đấm, cô ta nhất định sẽ tìm ra chân tướng.
Đại đa số người của đội hình sự đều ra ngoài rồi, cả phòng làm việc rất yên tĩnh, cứ một lúc Thời Sênh lại gõ bàn phím.
Trên màn hình của cô là mạng lưới dày đặc, trong đó có mấy tuyến hiển thị màu đỏ, đến từ khắp nơi, hội tụ lại ở một điểm.
Màn hình của Thời Sênh đột ngột tắt ngóm, nảy lên một câu nói.
[Anh tìm thấy một vị trí.]
Khóe môi Thời Sênh giật giật, nhanh chóng gõ mấy chữ, sau đó lại xóa đi, [Gửi qua đây.]
Ừm, không thể đả kích sự nhiệt tình của nàng dâu nhà mình được.
Vị trí mà Giang Túc gửi sang không giống của cô, thậm chí còn khác một trời một vực.
Rất rõ ràng, vị trí này của Giang Túc còn bí mật hơn nhiều, hẳn là anh đã dùng đến mạng lưới tình báo của anh mới có được địa chỉ này.
Không ngờ lúc trước cô lại không phát hiện ra, chà, nàng dâu cũng có ích lắm chứ tưởng à.
[Em định đi à?]
[Đương nhiên.] Giải quyết đám thiểu năng này sớm một chút, cũng sớm quay về nhà ôm nàng dâu được hơn một chút, sau đó ngồi ăn chờ chết thôi.
[Đinh Cố ở ngoài chờ em.]
[Em đi một mình là được rồi.] Mang người đi cô còn phải mất công bảo vệ, phiền phức.
[Anh tới tìm em.]
[Em biết rồi, em đưa họ đi cùng!!!]
[Về sớm nhé.]
Thời Sênh đóng máy tính lại, ra ngoài Cục Cảnh sát, quả nhiên Đinh Cố đã đưa người đến chờ sẵn, thấy cô bước ra, sắc mặt mọi người đều rất phong phú.
Không ngờ chị dâu tương lai lại là cảnh sát!!!
“Chào chị Tần.” Đinh Cố cung kính chào hỏi, đám đàn em phía sau cũng bắt chước cậu ta, gập người chào cô.
Thời Sênh nhìn đám rơ-móc này, thở dài, “Đi thôi.”
Đinh Cố vội mở cửa xe bên cạnh ra, để Thời Sênh bước vào trước.
Từ Cục Cảnh sát tới chỗ đó hơi xa, người trong xe đều im lặng không nói gì, bầu không khí rất gượng gạo.
Đinh Cố ho khan một tiếng, tự tìm chuyện để nói, “Chị Tần làm thế nào quen biết anh Giang vậy ạ?”
“Vào một đêm trời tối đen, gió lành lạnh… tôi đã gặp anh ấy.”
Đinh Cố: “…” Còn quá trình thì sao?!
Cậu ta cứ tưởng sẽ nghe được một câu chuyện kiểu anh hùng cứu mỹ nhân gì gì đó cơ, kết quả là cô ấy chỉ nói có một câu đã xong rồi à?!
Dislike!!!
Đinh Cố âm thầm quan sát Thời Sênh một chút.
Cậu ta cảm thấy toàn thân cô gái này đều là gai nhọn, không cẩn thận một chút sẽ bị châm thành con nhím.
Tốt nhất là cậu ta không nói gì thì hơn.
“Chị Tần, đến nơi rồi, chính là tòa nhà trước mặt kia.
Chúng tôi đã tra rồi, tòa nhà đó được xây dựng từ lâu, mấy năm trước vốn định phá dỡ, nhưng sau đó không biết tại sao lại không làm được nữa.”
Thời Sênh nhìn về phía cánh cửa hơi cũ kỹ kia, khẽ nhíu mày.
Tòa nhà đó nằm kẹt trong quần thể kiến trúc, nếu làm to chuyện quá cũng không hay lắm.
Thời Sênh lấy bùa ra, đưa cho Đinh Cố, “Các cậu đi xung quanh khu nhà, cứ mười mét dán một lá, mấy cái này thì dán lên người, chỉ có 10 phút thôi, đừng lề mề.”
“Chị Tần… chị là học đạo à?” Đinh Cố vẫn nhớ rất rõ chuyện mình bị bắn bay ra lần trước.
Thật sự không ngờ, bây giờ vẫn còn có cao nhân như thế này, muốn bám váy quá đi mất.
“Không phải.” Đang yên đang lành học đạo làm cái gì, dở hơi à!
“Vậy…”
Thời Sênh liếc Đinh Cố một cái, lạnh lùng nói: “Cậu nói nhảm nhiều thế này, sao không đi làm người kể truyện luôn đi?”
Đinh Cố: “…” Bây giờ làm gì có nghề kể truyện nữa.
Cậu ta vội chia mấy lá bùa cho những người khác, lại không yên tâm lắm, nói: “Chị Tần, dán thế nào cũng được ạ?”
Theo cậu ta được biết, không phải mấy thứ này đều có rất nhiều quy tắc sao?
“Tùy cậu, chỉ cần cậu cứ dán thẳng mặt trước là được.” Thời Sênh xua tay, “Mau đi đi.”
Tòa nhà này cũng không to, mấy người Đinh Cố dán xong rất nhanh, nhưng khi họ quay lại xe, lại phát hiện không thấy Thời Sênh đâu nữa.
Giang Túc đã dặn họ đi theo bảo vệ người ta cho cẩn thận, giờ lại không thấy người ta đâu.
Đinh Cố vội sai người tản ra tìm.
…
Tòa nhà này được làm theo kiến trúc cũ, trước mặt có một cái sân, trong sân căng vài sợi dây thừng, bên trên còn đang phơi rất nhiều quần áo.
Có cả của đàn ông lẫn đàn bà, chỉ không có của trẻ con thôi.
Lúc này trong tòa nhà vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy gì cả.
Thời Sênh bước từng bước lớn vào chính giữa sân, “Đừng ẩn ẩn nấp nấp nữa, ra đi.”
Giọng của cô văng vẳng thành tiếng vang trong vườn, nhưng một lúc lâu cũng không có ai đáp lại cô.
Xoẹt…
Tiếng xé gió vang lên sau lưng Thời Sênh.
Thời Sênh hơi nhún mũi chân, cơ thể nhẹ nhàng khéo léo tránh được ám khí đang lao tới phía sau lưng, ám khí c4m vào một thân cây khô trong sân, làm thân cây bị rung mạnh, kêu loạt soạt.
Cổ tay Thời Sênh lắc nhẹ, thiết kiếm lập tức xuất hiện trong tay cô, vung về phía sau, kiếm khí ngang ngược phóng ra, để lại những vết cắt rất sâu trên mặt sân.
“Bịch!”
“Á!”
Hai âm thanh vang lên một trước một sau, một bóng người lăn ra khỏi chỗ tối, quần áo trên người bị kiếm khí cắt nát, chỉ có thể miễn cưỡng che đậy cơ thể.
Thời Sênh hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên cười ác ý, “Còn nhỏ không chịu chăm chỉ học hành, lại đi bắn lén sau lưng! Bắn lén sau lưng đã đành, còn không chịu bắn cho tử tế, mày nghĩ mày được cái tích sự gì hả?”
Thiếu niên trên mặt đất đau đớn rêи ɾỉ, làm gì còn sức mà nghe Thời Sênh đang nói gì.
Da trên người nó giống như bị người ta dùng dao xẻo ra vậy, mỗi một cm đều đau nhói, nóng bừng lên.
Thời Sênh lại nhìn về phía tòa nhà, “Chúng mày không ra, tao sẽ gϊếŧ nó đấy.”
Không ai đáp lời.
Thời Sênh xách kiếm đi về phía thiếu niên, mũi kiếm kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh rất chói tai, những tia lửa tóe ra ánh lên trong đôi mắt đang chứa đầy sự đau đớn của thiếu niên kia.
Hơi lạnh từ mặt đất ập tới, thiếu niên co rúm người lại, chống hai tay xuống đất, khổ sở lùi về phía sau.