Hầu Đạt là kẻ đứng thứ hai trong Hồng Liên hội, nên thực lực và mưu kế của hắn cũng không thể coi thường được.
Lão đăng thẳng video đó lên mạng, lão biết rõ Giang Túc sẽ xem được.
“Lão muốn bắt anh làm gì?” Dám đe dọa người của cô, lão muốn lên trời rồi phải không!
Giang Túc trầm mặc một lúc, “Kế hoạch Thiên Tinh.”
“Đó là cái gì?”
Giang Túc khẽ nhíu mày, “Hình như là một danh sách, lúc đó khi anh đột nhập vào Cục An ninh Quốc gia đã từng nhìn thấy, bên dưới còn có mật mã nữa, anh chưa kịp giải mã.”
Cục An ninh Quốc gia…
Thời Sênh nhớ tới ba người vừa tìm mình dưới nhà.
Hồng Liên Hội, Cục An ninh Quốc gia, R…
Nếu R không phải là một tổ chức báo thù thì sao?
Thời Sênh lấy điện thoại ra gọi cho Hà Tín, “Đội trưởng Hà, tôi cần tất cả tài liệu có liên quan đến những vụ án của R.”
“Hả? Cô muốn làm gì?” Bên phía Hà Tín rất ồn ào, cũng không biết ông ta đang ở chỗ nào.
“Cứ gửi sang cho tôi là được rồi.” Thời Sênh cúp điện thoại.
Bên phía Hà Tín bận tối mắt tối mũi, nhưng vẫn sai người gửi tài liệu cho Thời Sênh.
Thời Sênh xem kỹ thông tin của từng người bị hại trong mỗi vụ án, so sánh thông tin từ lúc họ chào đời, nơi họ đi học, cho đến bối cảnh gia đình.
Thời Sênh đau đầu nhìn cả đống tài liệu cao ngất này, cô xem đi xem lại hai lần cũng không phát hiện ra mấy người này có quan hệ gì.
Thậm chí có nạn nhân còn không phải người bản địa, đến từ trời Nam đất Bắc, rốt cuộc trong này có quan hệ gì?!
Phiền thật!
Muốn gϊếŧ người để bình tĩnh một chút!
Thời Sênh đang ngồi xổm chợt đứng bật dậy, Giang Túc giật mình nhìn cô, “Sao thế?”
Thời Sênh nghiến răng, “Đi gϊếŧ chết Hầu Đạt trước đã.” Nếu lão ta đã muốn kế hoạch Thiên Tinh gì gì kia, chứng tỏ lão ta biết gì đó.
“Anh nhắn cho Hầu Đạt, nắm được thứ hắn cần rồi.”
“Em muốn dụ lão ra à?”
Thời Sênh cười âm u, “Chẳng phải cách này là đơn giản nhất sao?”
So với việc phải lần mò khắp nơi tìm lão, chi bằng để lão tự vác xác tới.
“Chưa chắc lão đã tin, dù có tin, cũng chưa chắc đã tự xuất hiện.”
“Không cần biết lão tin hay không, chỉ cần người của lão xuất hiện, thì muốn bắt lão sẽ dễ hơn nhiều.”
Giang Túc hơi nghi hoặc, “Mình em thôi à?” Hầu Đạt có rất nhiều người, mình cô đi làm sao đối phó được nhiều người như thế?
“Chúng nó có đông nữa em cũng không sợ.” Thời Sênh kiêu ngạo hừ lạnh.
Giang Túc không muốn để Thời Sênh đi mạo hiểm, nhưng làm sao anh chống lại được Sênh – bá – đạo chứ.
…
Ở một kho hàng bỏ hoang nào đó.
Hầu Đạt ngồi trên sofa, đối diện lão là một người đàn ông trẻ tuổi, quanh người tản ra khí chất cao quý, nhã nhặn, hoàn toàn không hợp với không gian cũ nát ở đây.
Cả gian phòng yên tĩnh không một tiếng động, không ai nói chuyện.
Tích tắc tích tắc…
Mộ Bạch hơi quay đâu nhìn về phía chiếc đồng hồ không biết do ai treo lên tường.
“Cậu tới đây làm gì?” Hầu Đạt phá vỡ sự im lặng.
Mộ Bạch khẽ mỉm cười, “Đương nhiên là lấy lại những gì thuộc về tôi.”
Hầu Đạt hơi nheo mắt, lóe lên vẻ hung tàn, “Đồ của cậu? Đồ gì thuộc về cậu chứ?”
Mộ Bạch cười nhìn Hầu Đạt, “Những gì ông đang có, đều thuộc về tôi.”
“Này nhóc, mày còn non lắm.” Hầu Đạt cười lạnh, “Người trẻ tuổi ngông cuồng một chút cũng không sao, nhưng mày tự tin thái quá, một thân một mình tìm đến chỗ tao, mày nghĩ tao sẽ thả mày đi sao?”
Người của Hầu Đạt đều rút súng ra chĩa về phía Mộ Bạch.
Chỉ cần Hầu Đạt hạ lệnh, hắn sẽ lập tức bị bắn thành tổ ong.
Ánh mắt Mộ Bạch khẽ quét qua mấy người kia, khẽ gật đầu, “Nói cũng có lý, thế nên chỉ có thể mời ông lưu lại chỗ này thôi.”
“Cái…”
Tiếng nói của Hầu Đạt ngưng bặt, sắc mặt lão cứng lại, đầu từ từ gục xuống, nhìn xuống lồng nguc mình.
Thình thịch thình thịch…
Tiếp sau đó là tiếng vật nặng ngã xuống, những người giơ súng xung quanh đều ngã xuống đất.
Mộ Bạch co tay làm ra tư thế như bắn súng lục, chĩa về phía Hầu Đạt.
Pằng một tiếng, cơ thể Hầu Đạt từ từ ngã xuống sofa, chết không nhắm mắt.
Mộ Bạch khẽ thở dài, “Gϊếŧ Thời Sênh mà cũng dễ thế này có phải tốt không.”
Mộ Bạch lấy laptop của Hầu Đạt, đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài có không ít người đứng chờ, trong tay đều cầm súng giảm thanh.
“Cậu chủ, đã thanh lý sạch sẽ lũ phản bội rồi.”
Mộ Bạch đưa laptop cho người vừa nói, “Liên lạc với Giang Túc, giao dịch ở Khoáng Thế Kỳ Duyên.”
“Cậu chủ?” Giao dịch cái gì?
Lại còn ở chỗ đông người như thế?!
Khoáng Thế Kỳ Duyên là khu giải trí lớn nhất thành phố B, chưa biết chừng còn có thể gặp được mấy nhân vật quan trọng.
“Làm theo lời tôi.” Khóe môi Mộ Bạch như mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, không có chút uy nghiêm nào, nhưng lại khiến người ta lạnh buốt sống lưng.
“… Vâng.”
…
Khoáng Thế Kỳ Duyên mở cửa 24/24 giờ, nơi này không phân biệt ngày đêm, nhưng dù là ban ngày hay ban đêm cũng đều rất đông người.
Người của Mộ Bạch phục kích ngoài Khoáng Thế Kỳ Duyên nửa ngày cũng không thấy ai đến.
Đã qua thời gian hẹn từ lâu.
“Cậu chủ, vẫn chờ ạ?”
Mộ Bạch nhìn vào màn hình điện thoại, cười nhã nhặn, “Không chờ nữa.” Cô ấy sẽ không đến.
Trên thực tế, trong lòng hắn lại thầm nghiến răng nghiến lợi.
Hắn cố tình chọn một nơi khá náo nhiệt thế này, mà cô vẫn biết ngay không thể nào là người của Hầu Đạt, cô gái này thành tinh rồi sao?
Làm sao hắn xử lý được kiểu người như thế này?
Có khi tự sát còn nhanh hơn! Tức chết đi được!
“Hầu Đạt và Giang Túc giao dịch cái gì?” Mộ Bạch nén cơn giận trong lòng xuống, quay đầu hỏi đàn em bên cạnh.
Đàn em: “…” Cậu chủ đang nói đùa đấy à? Ngay cả họ giao dịch cái gì cậu cũng không biết mà dám đến đây thay Hầu Đạt sao?
“Kế hoạch Thiên Tinh ạ.” Đàn em thấy sắc mặt Mộ Bạch không tốt lắm, liền ngừng phỉ nhổ trong lòng, trả lời liến thoắng, “Bọn em tra hỏi đàn em của Hầu Đạt mới biết có người trả giá cao để mua, nghe nói là bí mật Quốc gia, Hầu Đạt muốn lợi dụng Giang Túc.”
“Kế hoạch Thiên Tinh…”
Mộ Bạch vẫy tay, đàn em lập tức cho người phía trước đánh xe đi.
Chiếc xe đen nhánh nhập vào làn xe trên đường, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Thời Sênh đứng dưới cửa của Khoáng Thế Kỳ Duyên, ánh đèn neon đầy màu sắc phủ chiếu xuống mặt, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn theo hướng chiếc xe biến mất.
Tên thiểu năng Mộ Bạch ấy lại xuất hiện rồi.
Lúc địa chỉ được gửi đến, Giang Túc đã nói ngay có gì đó không đúng, Hầu Đạt sẽ không chọn một nơi như thế, dù là ngầm diệt khẩu hay đối đầu chính diện, cũng đều không phải địa điểm tốt nhất.
Thời Sênh chỉ nghĩ đến một kẻ duy nhất dám làm như vậy, chính là tên thiểu năng Mộ Bạch kia.
Khả năng lão Hầu Đạt kia cũng tiêu đời rồi…
Lật bàn, cô còn chưa báo thù được cho Giang Túc, đã bị tên thiểu năng Mộ Bạch cướp trước mất!
Hiện giờ Mộ Bạch không chỉ tranh chia rẽ couple với cô, mà còn tranh gϊếŧ cả người cô muốn gϊếŧ nữa.
“Tần Vũ…”
Đột nhiên có người vỗ vai Thời Sênh một cái.
Thời Sênh túm lấy tay người kia, lật một cái qua vai, ném người kia ngã sõng xoài xuống đất.
Hà Tín bị ném ngã: “…” 110, ở đây có người đánh cảnh sát!
“Đội trưởng Hà…” Khóe môi Thời Sênh giật giật, “Tự dưng anh vỗ vai tôi làm gì?”
Hà Tín tức khí bò từ dưới đất dậy, xoa xoa mông mình, “Đang yên đang lành cô đứng đây làm gì?”
Có việc không làm, cả ngày không thấy mặt mũi đâu, giờ lại dám đánh cảnh sát, có còn biết vương pháp nữa không hả?
“Giải sầu ấy mà.”
“Cô giải sầu mà giải tới tận đây à?” Hà Tín trừng mắt nhìn cô.
Đây là nơi vô cùng hỗn loạn, người tốt kẻ xấu đủ cả, Cục trưởng mà cũng cho phép cô tới đây sao?!
Không cần biết người khác có tin hay không, dù sao 110 cũng không tin.