Sự thật đúng là y như dự liệu, Thời Sênh không hề dễ mời.
Đầu tiên là bọn họ chính thức mời, kết quả người ta nhìn cũng không thèm nhìn, sau đó lại mời thêm mấy lần nữa, kết quả là đều bị cự tuyệt, mà lý do cự tuyệt cũng vô cùng lạ lùng.
Cái gì mà hôm nay bà dì đến thăm, tâm tình không tốt, không muốn đi.
Phó Khâm muốn ăn bánh Hải Đường, bản cô nương phải ngồi tên lửa đi mua cho đại thiếu gia nhà các người, không rảnh.
Hôm nay có một người bới móc, không vui, không đi.
Nói một cách có đạo lý, người ta kiếm chuyện với cô, liên quan gì đến bọn họ chứ?
Sau khi Thời Sênh cự tuyệt đến lần thứ 7, Phó Nhiêu cũng coi như tức giận, kêu người lái xe gϊếŧ đến trường học, Thời Sênh vừa ra khỏi trường học liền bị trói ném lên trên xe.
…
Thời Sênh và Phó Nhiêu mắt to trừng mắt nhỏ.
Tên này là ba của Phó Khâm à? Nhìn chả giống nhau chút nào hết, một người cao lớn thô kệch thế này sao lại đẻ ra một đứa con trai xinh đẹp như thế? Là do đột biến gen à?
Phó Nhiêu cũng có chút kinh ngạc, dù là mấy người có địa vị cao nhìn thấy mình cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, cô gái này lại bừa bãi không kiêng nể gì mà nhìn ông ta.
Quả nhiên là thú vị!
“Bắt tôi tới đây làm gì?” Thời Sênh dựa ra đằng sau, vô cùng thoải mái hỏi.
“Cháu gái nhỏ không thể nói như thế được, tôi mời cháu bao nhiêu lần như thế, cháu đều không cho tôi mặt mũi, đây không phải là tôi đích thân đến gặp cháu sao?” Phó Nhiêu nhìn thì cao lớn thô kệch nhưng lời nói thì lại rất hoà nhã làm cho người khác có chút cảm giác… đáng yêu.
Đừng đùa nữa.
Khó chịu chết đi được, giống như ở thời cổ trang nhìn thấy người hiện đại ấy.
“Nói chuyện bình thường được không? Đừng nói với tôi bình thường ông đều như thế này nhé? Nếu thật sự là như thế này, không có ai soán vị thì đúng là kỳ tích.”
Phó Nhiêu: “…” Tôi không phải là sợ sẽ doạ cô sao?
Không phải là nói các cô gái bây giờ đều thích các ông chú ôn hoà ư?
Rất hiển nhiên, Thời Sênh không phải là một cô gái bình thường.
“Khụ khụ…” Phó Nhiêu khôi phục lại phong cách nói chuyện bình thường, “Cháu tên là Bắc Chỉ?”
“Biết rõ rồi còn hỏi, tư liệu của tôi trong tay ông không phải là mười bản thì cũng bảy tám cái. Đừng phí lời nữa, có chuyện gì thì nói đi, muốn gϊếŧ người diệt khẩu thì mau động thủ đi, tôi rất bận đó.” Thời Sênh không kiên nhẫn nổi.
Ghét nhất những người biết rõ còn cố tình hỏi.
Đến mười tám đời tổ tông cũng điều tra rõ ràng hết rồi, còn hỏi cái rắm ấy!
Giống như là một nữ chính bánh bèo vô dụng, bộ mặt kinh ngạc và sợ hãi hỏi “Tại sao ông lại biết được?”
Ngốc không vậy, cho rằng đang đóng phim sao?
Nói thật thì Phó Nhiêu đại khái lúc còn trẻ cũng bị người khác đối đãi như thế, từ khi ông ta trở thành người đứng đầu, ai còn dám dùng thái độ này, dùng khẩu khí này mà nói chuyện với ông ta?
Cô gái này đúng là hung hăng ngạo mạn vô cùng rồi.
“Cô không sợ hãi?”
“Sợ hãi có thể ăn được sao, có thể khiến cho ông không phí lời nữa sao?” Thời Sênh lãnh đạm hỏi ngược lại.
Phó Nhiêu: “…” đúng là không có cách nào mà nói chuyện với cô gái này được, cô ta nói chuyện luôn đâm chọc, còn có cảm giác đặc biệt coi thường bạn, mỗi phút đều có thể làm cho bạn bốc hoả, hận không thể một phát đánh chết cô ta.
Sao cô gái này có thể sống tới lúc lớn thế này cơ chứ?
“Con trai ông còn nửa tiếng nữa là đến giờ uống thuốc, ông xác định là không nói?” Thời Sênh nhìn điện thoại di động.
Khoé miệng Phó Nhiêu giật giật, “Tôi muốn nhờ Bắc tiểu thư giúp đỡ một việc.”
“Giúp đỡ? Chết hay là sống? Thù lao chín con số trở lên, ít hơn thì miễn bàn, quá phiền phức thì cũng không cần nói nữa.”
Phó Nhiêu: “…” Có chút không theo được cách tư duy của cô gái này, chết hay là sống là ý gì, giúp đỡ lại còn có thể phân ra như thế à?
Mở miệng là chín con số, đến cả tỷ đồng…
Tuy rằng con trai của ông ta rất có giá trị, thế nhưng không thể ra cái giá trên trời như thế được.
Phó Nhiêu cân nhắc một chút, từng câu từng chữ mở miệng: “Tôi muốn mời cô cùng với Tiểu Khâm đi ra nước ngoài chữa bệnh, tiền không phải là vấn đề.”
“Hắn ta còn có thể cứu sao? Không phải là bệnh hiểm nghèo sao?”
Mẹ kiếp, biểu tình kinh ngạc và tiếc hận kia của cô là sao hả?
Con trai của ông ta đương nhiên là vẫn có thể cứu rồi.
Chỉ là con trai ông ta không muốn trị liệu mà thôi.
“Tôi không rảnh.” Trong nước vẫn còn một đống khỉ gió đang chờ bản cô nương thu xếp nữa, sao lại có thể vì cái tên dở hơi Phó Khâm này mà bỏ lại đám khỉ gió đó được?
Không thoả đáng.
Buôn bán lỗ vốn không làm.
“Tiền không phải là vấn đề.” Phó Nhiêu cho rằng Thời Sênh đang để ý đến tiền.
“Đây không phải là vấn đề về tiền.” Thời Sênh nghiêm túc nói.
“Vậy thì là vấn đề gì?” Trước chuyện của con trai hắn,chuyện gì cũng đều không phải là vấn đề.
“Vấn đề đạo đức.”
Phó Nhiêu: “…” Người đâu, lôi cô gái này ra ngoài ném xuống biển cho ông, ông không nói chuyện nữa.
Vừa bắt đầu thì cô đã nhắc đến tiền, sao một giây sau lại biến lên thành vấn đề đạo đức cao cả thế hả?
[Nhiệm vụ liên hoàn thứ hai mươi: Cùng Phó Khâm xuất ngoại.]
Thời Sênh: “…”
Hệ thống, nhiệm vụ này của mi phát ra đúng là tuỳ tiện theo ý thích đó.
“Kỳ thực cũng không phải là không thể.” Thời Sênh hắng hắng cổ họng, “Mười con số thì nói chuyện.”
Phó Nhiêu: “…” Đạo đức vừa nói đâu rồi?
Mười tỷ đối với Phó gia mà nói không phải là con số gì lớn, vì đứa con trai nối dõi duy nhất này, Phó Nhiêu không thể không đưa ra.
Thế nhưng phải thêm một điều kiện.
Nhất định phải thuyết phục được Phó Khâm đi làm giải phẫu.
Giải phẫu này nhất định phải có được sự đồng ý của người mắc bệnh, nếu như người mắc bệnh không đồng ý, làm giải phẫu xong rồi, người mắc bệnh ưu tư không vui, nói không chừng còn nhanh chết hơn.
Cho nên bọn họ mới không dám ép bức Phó Khâm đi.
Làm xong mà Phó Khâm nghĩ không thông, trực tiếp vướng mắc nội tâm.
Vậy thì còn không bằng cả bây giờ.
…
Ra nước ngoài không phải nói đi là đi được, chuyện của cô bên này còn chưa xử lý xong, mà Phó Khâm cũng không dễ thuyết phục như thế.
Thế nên Thời Sênh vẫn bận bịu y như cũ.
Bây giờ không động được đến Bắc gia và Cao gia, thế nhưng cô cũng không dám không làm gì cả, cô phải sắp xếp cho xong một số chuyện.
“Bắc Chỉ, tôi có lời muốn nói với cô.” Gần đây, muốn gặp được Thời Sênh thì chỉ có thể đứng chờ lúc tan học, trước đây Kỷ Tiểu Ngư không biết, lần nào cũng không thành công, lần này coi như bắt được rồi.
“Không rảnh.” Thời Sênh không thèm ngước mắt lên, bước qua cô ta muốn rời đi.
“Bắc Chỉ, là liên quan đến Bắc Trạch.” Kỷ Tiểu Ngư kéo Thời Sênh lại.
“Tôi nói là không rảnh, OK? Bắc Trạch và tôi không có bất cứ quan hệ nào cả, buông tay, nếu không đừng có trách tôi không khách khí.” Ánh mắt Thời Sênh có chút lạnh lẽo, nhìn tới mức tim Kỷ Tiểu Ngư nhảy lên. Kỷ Tiểu Ngư vô thức buông tay ra.
Sau khi Thời Sênh rời đi, Kỷ Tiểu Ngư mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo, “Bắc Trạch vì cô mà ở lỳ trong phòng không chịu ra ngoài, đã tuyệt thực hai ngày nay rồi, cô đi thăm anh ấy đi.”
“Bắc tiên sinh và Bắc thái thái sẽ không để cho anh ta chết đâu, tôi có đi cũng vô dụng thôi. Kỷ Tiểu Ngư, cô còn chặn tôi nữa, có tin là tôi đẩy cô từ đây xuống không hả?”
Lúc này bọn họ đang đứng ở ngoài cầu thang, Kỷ Tiểu Ngư đang chặn trước mặt cô.
Các bạn học xung quanh nghe thấy lời nói của Thời Sênh đều nhao nhao cười thầm, “Kỷ Tiểu Ngư, Bắc Chỉ có việc phải làm, cô không có việc gì chắn người ta làm cái gì, còn không mau tránh ra, lỡ mất thời gian của Bắc Chỉ”.
“Cô ta cho là ai cũng nhàn nhã như cô ta, những thứ mà mấy người chúng ta phải học, một kẻ nhà giàu mới nổi như cô ta nào có thể hiểu được.”
“Ai da lại còn tức giận nữa, có tiền rồi tính cách cũng phình ra không ít nhỉ?”
“Bắc Chỉ, cậu đi trước đi, chúng tớ chặn cô ta lại cho cậu.” Có người tách Thời Sênh và Kỷ Tiểu Ngư ra.
“Cám ơn nhé!” Thời Sênh cười với mấy người đó, lui về sau mấy bước rồi từ bên cạnh bước qua.
Cô sắp xếp ổn thỏa bên này, mới yên tâm đi khuyên nhủ Phó Khâm.
Đương nhiên, người bên chỗ Phó gia cũng đã nói trước với hắn, khi cô đi tìm Phó Khâm, tất cả mọi người trong biệt thự đều nơm nớp lo sợ, không dám tiến đến gần phòng Phó Khâm nửa bước.
Chú Giản và một đám bảo vệ đang đứng trên cầu thang, dáng vẻ rất nhăn nhó khó chịu.
Nhìn thấy Thời Sênh như nhìn thấy vị cứu tinh, họ chẳng cần phải nói lời nào mà dẫn luôn Thời Sênh lên phòng Phó Khâm.
Phòng Phó Khâm tối đen như mực, những tấm rèm màu đen chắn hết ánh sáng từ bên ngoài lọt vào.
Chỉ có một ánh sáng duy nhất được phát ra, đó chính là từ chiếc máy tính từ trên giường, máy tính còn đang mở một video không có tiếng.
Phó Khâm ngồi dưới đất, hơi hơi nghiêng đầu xem video.
Thần sắc, nét mặt dịu dàng hiện tại của hắn, trước nay Thời Sênh chưa từng nhìn thấy.
Thời Sênh đóng cửa lại rồi bước chậm rãi, nhẹ nhàng tới chỗ Phó Khâm.
Video trên máy tính xách tay của hắn cũng đã lọt vào tầm mắt của cô.
Trong video là một đứa trẻ vô dùng đáng yêu, nó khoảng 5, 6 tuổi, bị trói chặt vào một chiếc ghế, nó đang khóc lóc như sắp hết hơi.
Trên chiếc ghế bên cạnh còn trói một người phụ nữ khác, cô ta không ngừng nói một điều gì đó, hình như là để an ủi đứa bé kia.
Màn hình rung lắc một chút, và xuất hiện một người đàn ông chỉ thấy một nửa người.
Không nhìn rõ nét mặt của ông ta, nhưng từ sự phẫn nộ, tức giận trên gương mặt của người phụ nữ thì có thể thấy ông ta đang nói chuyện.
“Bộp!”
Máy tính xách tay đột biên bị gấp lại.
Căn phòng bỗng rơi vào trạng thái tối đen như mực.
“Soạt!”
Ánh sáng ấm áp của mặt trời đã chiếu rọi căn phòng, Phó Khâm quay đầu lại một cách máy móc, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn trầm lặng khó tả.
Ngay chỗ ánh nắng chiếu vào, cô gái đứng ngược chiều sáng khiến cô như trở thành một chùm sáng đột nhiên rơi vào thế giới u ấm, đen tối này.
Xông vào thế giới của hắn.
Phó Khâm đột nhiên đứng dậy, đi tới chỗ Thời Sênh, rồi đứng vững trước mặt cô cách chừng khoảng hai bước chân, ánh mắt tối thui u ám, cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Thời Sênh nhăn mặt, nhíu mày.
Tên này muốn làm gì vậy?
Phó Khâm dần dần cúi người xuồng, gương mặt đẹp đẽ, tuấn tú trong đôi mắt của Thời Sênh cũng dần dần to lên.
Hắn đưa tay ra, dần dần tiếp cận Thời Sênh, lông mày Thời Sênh càng lúc càng nhíu xuống, cô đang nghĩ xem có nên đánh ngã tên này hay không?
Khi bàn tay Phó Khâm sắp chạm tới mặt Thời Sênh, thì lại đột nhiên chuyển hướng.
“Soạt!”
Căn phòng lại rơi vào trạng thái tối đen.
Thời Sênh cảm nhận có thứ gì đó bổ nhào về phía mình, cô tránh đi theo bản năng, nhưng lại không ngờ bên cạnh có chiếc giường, cô luống cuống một chút rồi ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Cả cơ thể bị đè ép bởi một thứ gì đó khá nặng.
“Phó Khâm!” Tên này muốn chết sao?
Phó Khâm không lên tiếng, lật người cô lại rồi ôm chặt vào ngực, tay miết chặt éo cô, dường như hắn không có một chút cảm giác an toàn nào cả…
Thời Sênh: “…”
Hắn định làm gì với cô vậy?
Mặt hắn đang dụi vào chỗ nào thế?
Tên này chưa uống thuốc nên bệnh lại tái phát sao?
Thời Sênh cố gắng thoát ra khỏi móng vuốt của tên đại thiếu gia này, nhưng hắn dùng lực quá mạnh nên Thời Sênh cố gắng một hồi mà vẫn không thể kéo tay hắn ra được.
Ngược lại, do cố gắng giằng co mãi nên tư thế của hai người càng lúc càng gần sát lại hơn.
Thời Sênh không dám nhúc nhích nữa, ở độ tuổi này của Phó Khâm, vào thời điểm dễ kích động này thì tốt nhất là không nên khiêu khích hắn.
Không biết là duy trì tư thế như vậy bao lâu, Phó Khâm bỗng lên tiếng, “Đi nước ngoài, em đi không?”
“Được.” Nhiệm vụ hiện tại không thể không đi.
Dù là núi đao biển lửa, bản cô nương ta cũng phải đi.
“Tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật chỉ là 50%, có thể tôi sẽ chết trên bàn phẫu thuật…” Phó Khâm ngừng chút rồi nói tiếp, “Trông sẽ rất kinh khủng.”
Điều mà anh chú ý chỉ là chết trên bàn phẫu thuật trông sẽ rất xấu sao?
Thời Sênh trầm mặt hồi lâu, “Anh nghĩ rằng anh sống như bây giờ thì trông không tồi tệ sao?”
Phó Khâm cũng lại trầm mặc hồi lâu.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy hơi thở của hai con người.
Rất lâu sau đó Phó Khâm mới nới lỏng vòng tay buông Thời Sênh ra, hắn lật người cô lại, rồi kéo mở rèm cửa, ánh nắng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng.
Phó Khâm lặng yên trong ánh nắng ấm áp đó, hắn đưa đôi bàn tay ra đón lấy ánh nắng, ngón tay trắng nõn bị những tia sáng xuyên qua bỗng trở nên như trong suốt.
Hắn bất ngờ quay người lại, đôi mắt đen lánh bỗng như phóng qua kim quang, hắn nói từng từ từng chữ một, “Tôi muốn tiếp tục sống.”
Không phải vì thứ gì khác, mà vì hắn muốn nhìn thấy gương mặt của cô gái này.
…
Thời Sênh mở cửa, bắt gặp mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình khiến cô sợ hãi lùi về sau một bước.
Chú Giản và mấy người bảo vệ cũng một phen hú hồn, rồi lần lượt dùng vẻ mặt nghi hoặc và lo lắng nhìn vào trong phòng.
“Bắc tiểu thư, không phải cô định khiến thiếu gia nhà chúng tôi…” Định xử lý thiếu gia đấy chứ?
Thời Sênh thấy thần sắc của mấy người này có chỗ không thích hợp nhưng cô lại không biết là không thích hợp ở đâu.
Theo quán tính, trên khóe miệng lộ rõ ý cười nham hiểm, “Ta đã gϊếŧ hắn rồi, vào mà dọn xác hắn đi.”
Chú Giản và mấy người bảo vệ, “…” Chuyện này chẳng có chút nào đáng đùa được cả.
Bọn họ đều nhìn thấy thiếu gia đang đứng trong phòng!
“Bắc tiểu thư, không phải cô muốn quỵt nợ đó chứ?” Cũng không biết là tên bảo vệ nào nói câu này.
Thời Sênh cố tình nhìn thẳng vào hắn, “Cái gì mà quỵt nợ?”
Tên bảo vệ đó chỉ tay về phía cô, rồi lại chỉ tay vào phía trong, cuối cùng tất cả mọi người đều hiểu ý của hắn.
Thời Sênh đen mặt.
Mấy người này cho rằng cô vào đây để cưỡng bức Phó Khâm à?
Làm ơn…
Thời Sênh cúi nhìn quần áo trên người mình, đúng thế, nó dễ làm cho người khác hiểu lầm.
Thần sắc Thời Sênh không thay đổi, chỉnh lại trang phục một cách rất tự nhiên.
Nhưng trong lòng thì như đang gầm gừ tức giận.
Bản cô nương hoàn toàn trong sạch đó, OK?
Cho dù có bụng đói vơ quàng thì ta cũng không bao giờ làm thế với người chưa thành niên, OK?
Sao các người phải làm bộ mặt sửng sốt như thế chứ?
Hít một hơi thật sâu, Thời Sênh xông ra khỏi vòng vây đó.
Vẫn chẳng thể nào giải thích rõ được, càng giải thích thì càng phiền phức.
Thời Sênh không biết, chính bởi vì cô không giải thích, nên khi chú Giản to gan dám hỏi trực tiếp Phó Khâm.
Phó Khâm lại thừa nhận.
Thừa nhận rồi!
Vì vậy mà Thời Sênh trở thành “Kẻ phụ tình.”
…
Lúc phải làm thủ tục xin visa, Thời Sênh mới phát hiện một chuyện rất quan trọng, không có hộ khẩu, mẹ kiếp!
Qủa nhiên vẫn phải hủy diệt Bắc gia rồi mới đi sao?
Nhưng mà thời gian quá gấp gáp, cô không kịp bố trí…
Trừ khi cô làm cho Bắc thị nổ tung.
Thời Sênh cân nhắc hơn thua, cuối cùng quyết định vẫn đi theo cách thông thường.
Trước tiên phải gọi điện thoại cho Phó gia, xác nhận sự sắp xếp của họ rồi mới bắt đầu sắp xếp lịch trình của mình.
Cách thông thường chính là trói ông bà Bắc lại.
Đây mà là cách bình thường sao?
“Bắc Chỉ, mày là một con sói mắt trắng, chúng tao đã nuôi dưỡng mày bao nhiêu năm, cuối cùng mày lại đối xử với chúng tao như vậy.” Bà Bắc bị trói lại, miệng cứ la mắng không ngừng.
Lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy câu tương tự như vậy, nghe mà chẳng có ý nghĩa quái gì.
Thời Sênh nghe tai bên phải thì cho ra tai bên trái, đang bận nhắn tin cho Bắc Trạch.
“Đem Sổ hộ khẩu tới đổi tên bố mẹ anh.”
Nói thật, đây tuyệt đối là vụ bắt cóc kỳ quái nhất.
Đánh trống khua chiêng bắt cóc người chỉ vì một quyển sổ hộ khẩu?
Gửi xong tin nhắn, Thởi Sênh mới ngước mắt lên nhìn bà Bắc, “Bà Bắc, tôi muốn bà im miệng lại ngay, bây giờ mạng sống của các người nằm cả trong tay tôi.”
“Phi, mày là sói mắt trắng, tiểu tiện nhân. Mày cứ đợi đấy, tao tuyệt đối không tha cho mày.”
“Bắc Chỉ, rốt cuộc cô muốn muốn làm gì?” Ông Bắc bình tĩnh hơn bà Bắc rất nhiều.
“Chẳng làm gì cả, mời các người tới đây ngoan ngoãn nói chuyện chút thôi.” Thời Sênh làm bộ mặt vô tội.
Nói chuyện?
Nói chuyện mà trói chặt như thế này thì nói thế nào?
“Cô có gì muốn nói với chúng tôi thì chỉ cần trực tiếp gọi điện đến nhà tôi là được, hà tất phải làm thế này?” Ông Bắc trấn tĩnh nói.
“Tôi trói các người cũng chỉ là hạ sách cuối cùng.” Thời Sênh làm mặt vô tội, “Bây giờ tôi là một cô nhi, thứ nhất không có thế lực, thứ hai không có hậu thuẫn, làm sao có thể mời các người được chứ, vì vậy chỉ có hạ sách này thôi.”
Ông Bắc: “…”
Chẳng phải bây giờ Phó gia là hậu thuẫn của cô hay sao?
Không có sự giúp đỡ của Phó gia, làm sao cô có thể dễ dàng bắt trói họ như thế được chứ?
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì hai người đâu.” Thời Sênh vẫy vẫy tay, “Hai người cũng là những nhân vật có máu mặt, tôi nào dám tùy tiện tìm chỗ để xử lý như vậy được chứ?”
Nghe Thời Sênh nói như vậy, ông Bắc thở dài một tiếng, chỉ cần cô không có ý đồ gì khác là được.
Sự nhẹ nhõm còn chưa kịp lắng xuống đã lại nghe cô gái đối diện nói như tự lẩm bẩm: “Làm thế nào để phát sóng trực tiếp tất cả các mạng, như vậy mới xứng đáng với giá trị của các người được.”
Ông Bắc suýt chút nữa thì hộc máu ra ngoài.
Đúng là nuôi ong tay áo.
Thời gian mười năm, cứ cho là nuôi một con chó thì nó cũng nể mặt chủ.
“Tiện nhân, cô cho rằng cô chạy thoát được sao? Chúng tôi mất tích là chuyện lớn, cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm được đến đây, lúc đo cho cô ngồi tù suốt đời! Điều tôi hối hận nhất là khi đó đã nhận cô về nuôi.”
“Ha ha, Bắc tiên sinh, ông hãy quản cái miệng của vợ ông cho cẩn thận, nếu như làm tôi tức giận, tôi thực sự không dám chắc chắn hôm nay có phải là ngày chết của các người không đấy.” Thời Sênh cười mà như sắp có đại họa xảy ra, “Hơn nữa, tôi cũng không muốn ông ngăn cản tôi, chi bằng để tôi dùng máu của vợ ông để tế đao. Bắc tiên sinh, ý ông thế nào?”
“Bắc Chỉ, cô dám?” Ông Bắc gầm lên một tiếng, “Cô muố cái gì cứ nói thẳng ra đi.”
Thời Sênh đi lòng vòng tại chỗ, miệng cười cười một cách nham hiểm, “Thứ mà tôi muốn đã có người mang đến rồi, đợi chờ thật là vô vị, chi bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi đi?”
“Bắc Chỉ, cô đừng lại ngay. Cô muốn cái gì, chỉ cần Bắc thị có, tôi nhất định sẽ cho cô cả.” Bọn họ bị trói cũng sắp được hai giờ rồi? Cảnh sát có lẽ cũng đã biết tin, nếu như vẫn còn kéo dài thời gian thì nhất định bọn họ sẽ được cứu.
Ông Bắc cố gắng nhắc nhở bà Bắc đừng nói thêm gì, cứ để ông ta vòng vo với Thời Sênh.
Thời Sênh dương như không nghe thất những gì ông Bắc nói, “Yên tâm, chỉ là một trò chơi thôi.”
“Quy tắc của trò chơi rất đơn giản, trên phim các người cũng xem qua rồi. Hai chọn một, ông chết thì bà ta sống, ông sống thì bà ta chết.”
Thời Sênh rút điện thoại ra, loay hoay sắp xếp một lúc, rồi để cho hai người cách nhau một khoảng cách nhất định, làm sao cho cả hai người không nhìn thấy được đối phương, sau đó mới đặt điện thoại trước mặt ông Bắc.
“Được rồi, lady first, Bắc tiên sinh chọn trước nhé?” Trên màn hình điện thoại là tấm ảnh của ông ta và vợ, phía bên trên có đánh thêm số, “Chọn ai, ai phải chết, chỉ cần đọc ra con số là được.”
Ưu tiên phụ nữ, vậy tại sao ông ta lại chọn đầu tiên?
“Bắc Chỉ, tại sao cô không nói cho tôi biết cô muốn thứ gì?” Bắc phụ nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại rồi ngước lên hỏi Thời Sênh.
Loại câu hỏi lựa chọn này, ông ta có điên mới chọn.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Thứ mà tôi cần có người đang mang đến rồi, giờ có thời gian rảnh nên chúng ta chơi một trò chơi thôi.” Thời Sênh kiên nhẫn giải thích, nhưng sau đó một giây cô đã rút ra một thiết kiếm, đặt ngang vào cổ của bà Bắc, “Tôi cho ông thời gian là 3 giây, ông không chọn thì tôi sẽ chọn thay ông.”
Bắc mẫu cảm thấy trên cổ của mình đúng là kiếm thật, gương mặt trở lên trắng bệch, có muốn mắng cô ta thì giờ cũng chẳng thể dám.
Trong không khí như truyền đến một luồng khí có sức nén cực mạnh.
“Ba…”
“Hai…”
Hơi thở của ông Bắc càng lúc càng gấp gáp, ông ta không tin Thời Sênh sẽ ra tay thật, hành động đó là gϊếŧ người!
“Một…”
Theo giọng đếm đó, thì lực trên tay của Thời Sênh cũng bắt đâu mạnh hơn, trên cổ trắng ngần của bà Bắc bất ngờ xuất hiện vệt máu.
“Đừng! Tôi chọn 1, chọn 1!” Ông Bắc kinh sợ, giọng lạc đi.
“Chọn sớm có phải tốt hơn không, thì đã không phải ép tôi làm như thế, làm mất hình tượng của tôi.” Thời Sênh rút kiếm khỏi cổ của bà Bắc rồi lại đặt vào cổ của ông Bắc, “Như vậy, bà Bắc, bà được sống rồi.”
Bà Bắc bị cú vừa rồi dọa cho tái mặt, nhìn vào tấm ảnh trên điện thoại, lại nhìn thấy ông Bắc, vẻ mặt bà ta dường như có chút gì đó không dám tin, bà ta hét to, “2, tôi chọn 2.”
“Thục Dung, bà đang làm cái gì vậy?” Ông Bắc có chút gấp gáp.
Bà Bắc không biết mình gây ra họa gì, “Tôi làm gì? Tôi còn muốn hỏi ông, ông muốn làm cái gì?”
“Thục Dung?”
Bà Bắc đột nhiên nhìn ông Bắc bằng ánh mắt thù hận, “Xem như tôi nhìn lầm ông rồi.”
“Thục Dung, bà nói gì thế, tôi vừa mới…”
Thời Sênh cười tít mắt, lắc lắc chiếc điện thoại, rồi cắt ngang lời ông Bắc, “Trò chơi kết thúc. Tôi sẽ chẳng làm gì các người, không cần phải vội vàng thế đâu, chỉ là một trò chơi gϊếŧ thời gian rảnh thôi mà.”
Ông Bắc, bà Bắc: “…” Dáng vẻ của cô vừa rồi không giống chơi một trò chơi chút nào cả.
Vừa rồi, Thời Sênh đưa cho ông Bắc xem, tấm một là ông Bắc, tấm 2 là bà Bắc. Ông Bắc chọn một, có nghĩa là chính mình.
Nhưng khi đưa cho bà Bắc xem, thì tấm một lại là bà Bắc, tấm hai là ông Bắc. Bà Bắc cho rằng ông Bắc đã chọn bà ta, vì vậy mới chọn hình hai là ông Bắc.
Loại trò chơi này, nếu một người thông minh và tin đối phương một chút thì sẽ dễ dàng nhận ra được, rõ ràng giữa vợ chồng ông bà Bắc lại không có thứ này.
Lòng tin giữa hai người thật quá mong manh.
Thời Sênh nói trò chơi kết thúc, đương nhiên là kết thúc thật, cô còn dán miệng của hai người họ lại, sau đó Thời Sênh đi khỏi, chỉ còn lại mấy người cao lớn canh chừng họ.
Thời Sênh đi xuống tầng ba, xe của Bắc Trạch cũng vừa đến, phía sau không thấy có cảnh sát đi theo, Thời Sênh nhìn anh ta với ánh mắt hài lòng.
“Bắc Chỉ.” Bắc Trạch nhìn thất Thời Sênh, đáy mắt như có lửa, tham lam nhìn chằm chằm vào Thời Sênh không rời.
Nhìn hắn gầy hơn trước khá nhiều, cả người trông rất suy sụp, nhưng vẻ điển trai vẫn không hề kém đi chút nào.
Đương nhiên, nam chính dù thế nào chăng nữa cũng vẫn đẹp trai.
“Đem đồ đến chưa?” Thời Sênh chau mày nhìn Bắc Trạch.
Bắc Trạch bị nhắc nhở, vội vàng nói: “Bắc Chỉ, đồ mà em muốn anh mang đến rồi, em đừng làm hại họ, suy cho cùng… họ cũng đã từng nuôi dưỡng em.”
Thời Sênh đưa tay ra có ý bảo hắn đưa cho cô.
Bắc Trạch do dự một lúc sau đó mới đưa đồ ra.
Thời Sênh xem quyền sổ hộ khẩu, sau khi xác nhận chính xác, cô bước sang bên cạnh vài bước nhường đường, “Bọn họ ở trên tầng.”
Bắc Trạch muốn nói chuyện với Thời Sênh, nhưng lo lắng cho ông bà Bắc nên đành chạy lên cứu ba mẹ mình.
Sau khi đã cứu được bố mẹ, quay trở lại phía dưới thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Thời Sênh đâu nữa.
Ánh mắt Bắc Trạch hiện lên sự thất vọng, nhưng hắn không có thời gian thất vọng quá lâu, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng ba mẹ tranh cãi.
“Thục Dung, bà phải nghe tôi giải thích, lúc đó thực sự tôi đã chọn chính tôi.”
“Bây giờ không sao nữa tôi, đương nhiên là ông sẽ nói thế. Tôi nói cho ông biết, chuyện này chưa xong đâu, chúng ta li hôn.” Bà Bắc nói mà như hét lên.
“Thục Dung, đây là âm mưu của Bắc Chỉ, cô ta chắc chắn đã giở trò, bà phải tin tôi, tôi thực sự đã chọn chính mình.”
Bà Bắc cười nhạt, “Bây giờ con tiện nhân Bắc Chỉ không còn ở đây, đương nhiên ông sẽ nhận là ông.”
Bà ta thấy rõ ràng, con tiện nhân Bắc Chỉ lúc cầm điện thoại không hề chạm vào màn hình thì làm sao cô ta có thể giở trò được chứ?