Chương 15: Thời Gian Săn Bắn (2)
Vút!
Ở độ cao hơn hai nghìn mét, Cố Trường Khanh với tốc độ kinh người, điên cuồng đuổi theo con kền kền đang chạy trốn.
Kền kền quay đầu lại nhìn, nó cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn từ tên nhân loại đang đuổi theo sau nó.
Trí thông minh của nó hiện tại không thua kém gì con người, vì thế nó liền liều mạng đào tẩu, hoàn toàn không có một chút tinh thần hay dũng khí nào muốn quay đầu lại chém giết một trận ra trò với tên nhân loại kia.
Tuy nhiên, khoảng cách đang nhanh chóng rút ngắn dần, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ không tới một phút nữa là nó sẽ bị đuổi kịp.
Kền kền lo lắng kêu lên một tiếng đầy bén nhọn, vừa chạy nó vừa liên tục quay đầu ra sau phun ra mấy tia năng lượng hòng ngăn cản Cố Trường Khanh.
Nhưng một màn trước mắt làm cho nó kinh hãi không thôi, không ngờ tên nhân loại đang đuổi giết nó lại dễ dàng giơ tay đánh nát tia năng lượng mà nó phun ra.
“Chết tiệt, tên nhân loại này làm sao vừa có thể bay, lại còn vừa có thực lực mạnh như vậy?”
Kền kền chửi thầm trong lòng, toàn thân run rẩy.
Xèo!
Đùng!
Đột nhiên, lớp da lông trên người kền kền nổ tung, khi nó quay đầu lại nhìn thì đã bị dọa cho hoảng sợ đến tê dại cả người.
Đầu huyết thương cực kỳ hung bạo kia vừa mới đánh ra một tia lôi đình dữ tợn, trong nháy mắt đã lao thẳng về phía trước.
Xì xèo…
Kền kền hoàn toàn chưa kịp phản ứng gì thì đầu huyết thương kia đã xuyên qua không trung, hung hăng đâm xuyên qua cổ nó.
“Ta không cam lòng!”
Cơ thể khổng lồ của kền kền rơi từ trên cao xuống, tràn đầy vẻ điên cuồng, thế nhưng nó không thể làm gì khác hơn là vô lực nhắm mắt lại.
Huyết thương trong tay tên nhân loại phía sau thật sự quá mạnh, một khắc thứ vũ khí ấy đâm xuyên qua cổ nó thì đã đâm gãy vụn hoàn toàn các khớp xương, không chừa cho nó một đường sinh cơ nào.
Cố Trường Khanh lắc mình phóng tới, dùng sức đập nát thi thể của con kền kền.
Ngay lập tức, máu tươi văng đầy trời.
Một viên tinh hạch có kích thước bằng nắm tay của em bé xuất hiện.
“Thiên địa vừa mới dị biến mà đã có tinh hạch lớn như vậy, nếu để cho nó phát triển thêm một thời gian nữa, đối với nhân loại mà nói thì đây sẽ là một đại kiếp nạn.”
Cố Trường Khanh cầm lấy tinh hạch, không khỏi cảm khái.
Thời điểm vừa mới xảy ra dị biến, dĩ nhiên cũng sẽ có những con yêu thú sở hữu tiềm lực vô hạn xuất hiện.
Con kền kền chính là ví dụ điển hình.
Bất quá tương lai thì chưa thể nói trước, nhưng ở giai đoạn hiện tại, Cố Trường Khanh tự tin mình tuyệt đối bất khả chiến bại.
Bất kỳ dị thú nào đối mặt với hắn lúc này đều hoàn toàn không có sức chống cự.
. . . . .
Trong bóng tối, có một con mèo mun to gấp ba lần con hổ, cõng một người phụ nữ trên lưng, đang chạy với tốc độ cực nhanh về phía nơi tránh nạn.
“Tiểu Hắc, nhanh lên thêm chút nữa!”
Người phụ nữ trên lưng con mèo mun có khuôn mặt thanh tú trắng nõn như trứng ngỗng nhưng rất tái nhợt, trong bóng đêm trên sa mạc dường như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Người phụ nữ này là Tiểu Đoàn Đoàn, là một người nổi tiếng trên mạng Internet.
Cô ấy có thể sống đến tận bây giờ chính là nhờ con mèo cưng của cô ấy đã bị đột biến.
Bây giờ, cô chỉ muốn nhanh chóng được bước vào nơi tránh nạn đó, dù phải trả bất kể giá nào.
Dưới góc nhìn của cô, bây giờ chỉ có khu tránh nạn của Cố tổng mới là nơi an toàn nhất ở thành phố Long Giang này.
. . .
Trăng máu treo cao, màn đêm sâu như nước.
Bên ngoài nơi trú ẩn giá hàng chục tỷ, Trương Hổ đang dẫn theo hơn trăm người anh em càn quét hết thảy dị thú phía dưới bức tường vây.
Thời kỳ đầu khi trời đất phát sinh dị biến, rất ít dị thú có thể ngăn cản được nhóm người siêu hình xăm có mang áo giáp.
Dưới tường tụ tập số lượng dị thú cực kỳ khổng lồ, đặc biệt là chuột sa mạc, ít nhất cũng phải có đến hơn cả vạn con.
Áo giáp của các anh em tắm máu tươi của dị thú, giống như ác ma bò lên từ dưới vực sâu, sự hung tàn này còn kinh khủng hơn so với đám động vật biến dị, iết đến mức có chút đỏ mắt, đao kiếm bằng hợp kim trong tay chém cho máu tươi chảy ròng ròng.
Không bao lâu sau, Cố Trường Khanh hoành không trở về, trực tiếp gia nhập vào cuộc tàn sát.
Không thể không nói, thực lực Cố Trường Khanh bây giờ vô cùng cường đại, trông hắn giống hệt như một cỗ máy giết chóc, mỗi phút ít nhất có thể giết chết mấy chục con dị thú.
Đợi qua hơn nửa giờ, bên dưới tường vây máu đã chảy đầy đất, phóng tầm mắt nhìn ra xa đều là thi thể dị thú không được trọn vẹn.
Sau khi đồ sát sạch sẽ xong, đám người bắt đầu thu thập tàn tích trên mặt đất, đồng thời còn tranh thủ thu hoạch tinh hạch bên trong cơ thể đám thú biến dị này.