Chương 1:
Nhà Tần Chiêu Thời giàu có, vừa vào trường, bố cậu ta đã quyên góp xây hẳn một tòa nhà cho trường mình.
Đã thế, thành tích học tập của cậu ta còn xuất sắc nữa chứ, lãnh đạo trường xem cậu ta như bảo bối ấy.
Giờ tự học buổi sáng kết thúc, tôi gục mặt xuống bàn ngủ bù.
Tối qua tôi đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, đến tận rạng sáng, giờ buồn ngủ chết đi được.
Tiền lương ở cửa hàng tiện lợi tuy không cao, nhưng đủ để tôi trang trải tiền ăn.
Ngủ dậy, tôi lại tiếp tục chăm chú nghe giảng.
Tan học, tôi cẩn thận ghi chép bài.
Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi chạm ngay ánh mắt của Tần Chiêu Thời.
Không biết có phải tôi ảo giác không, mà hình như cậu ta nhìn tôi rất lâu rồi.
Chúng tôi nhìn nhau vài giây, rồi tôi cúi đầu xuống viết tiếp.
Cái tên Tần Chiêu Thời này, hình như tôi chưa bao giờ thấy cậu ta ghi bài.
Tan học, cậu ta không đeo tai nghe gục mặt xuống bàn nghe nhạc thì cũng ra ngoài chơi bóng.
Lên lớp cũng chẳng thấy nghe giảng nghiêm túc gì, ấy thế mà đến lúc quan trọng lại có thể chỉ ra chỗ sai của giáo viên.
Hừ, tôi ghét nhất cái kiểu như cả thế giới đều dở, chỉ có mình cậu ta là giỏi của cậu ta.
Có lần trong đại hội tuyên dương của trường, tôi và cậu ta thay phiên nhau lên phát biểu cảm nghĩ về việc học.
Đến khi tôi phát biểu xong một cách quy củ, kết quả bài phát biểu của cậu ta toàn tiếng Cậu, mà tiếng Cậu nói thì lưu loát, chuẩn bản xứ.
Phát biểu xong, cả hội trường vỗ tay rào rào.
Chỉ giỏi khoe mẽ là nhcậu.
Lần khác, sau một kỳ thi tháng, chúng tôi đứng xem bảng xếp hạng thành tích ở trường.
Tần Chiêu Thời đi ngang qua, người đi cùng cậu ta khen "Tần thần giỏi quá, lại hạng nhất rồi!"
"Thi được hạng nhất chẳng phải dễ như ăn kẹo, có tay là làm được ấy mà." Tần Chiêu Thời thờ ơ đáp, nói xong còn liếc nhìn tôi một cái, cứ như thể đang cố tình nói với tôi vậy.
Tôi cố gắng học hành muốn chết, cũng chỉ được hạng nhì.
Cậu ta thì nhẹ nhàng lấy hạng nhất.
Đây đúng là sự chế giễu trắng trợn.
Kiêu ngạo quá đáng!