Chương 10:
Nhưng cứ mỗi lần tôi đắc ý quên trời đất, thực tế lại giáng cho tôi một đòn đau điếng, khiến tôi hiểu rõ tôi mãi mãi thuộc về cái gia đình tệ hại đó.
Trại hè kết thúc, tôi trở về nhà, mở cửa ra, nhà cửa bề bộn.
Tôi đã quen rồi, mở cửa phòng ngủ, phòng tôi bị lục tung hết cả.
Sách trên giá rơi vãi khắp sàn, tủ, giường đều bị xới tung lên.
Món quà tôi chuẩn bị tặng Tần Chiêu Thời vỡ tan tành.
Tôi vội vàng kiểm tra chỗ giấu tiền, kết quả trống rỗng.
Kiều Đông lại lấy tiền của tôi đi đánh bạc rồi.
Đó là số tiền tôi vất vả lắm mới tiết kiệm được, tiền để tôi đi học đại học, vậy mà hắn ta lại lãng phí như thế.
Lúc này Kiều Đông về, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn cái bộ dạng khốn nạn của hắn, tôi không kìm được cơn giận trong lòng, xông lên đấm cho hắn hai quả.
"Thằng nhãi ranh, láo toét rồi, dám đánh cả bố mày."
Hắn đá tôi một cú, tôi tránh được.
Tôi và hắn giằng co nhau, hệt như muốn cùng hắn chết chung.
Hắn đạp một cú trúng ngực tôi, tôi đau đến mức không đứng dậy nổi.
Hắn cũng chẳng khá hơn, trên người xây xước nhiều chỗ.
Sau đó, hắn chửi bới rồi bỏ đi.
Tôi chán nản nghĩ, nếu như tôi và Kiều Đông đều chết thì tốt biết bao, ít nhất sẽ không còn nhiều chuyện rắc rối như vậy nữa.
Tại sao người khác đều có một gia đình hạnh phúc, có bố mẹ yêu thương?
Tại sao tôi đến một người cha bình thường cũng không có?
Điện thoại reo, không biết ai gọi.
Nhưng tất cả đều không quan trọng.
Một lát sau, chuông điện thoại ngừng.
Không biết tôi đã ngồi trên sàn bao lâu, cửa đột nhiên mở ra.