Chương 3:
Chuông reo, Tần Chiêu Thời ngồi thẳng lưng.
Tiết này là tiết Toán, thầy giáo giảng xong nội dung trong sách thì bắt đầu cho bài tập nâng cao.
Bài trên bảng đen, tôi đã biết cách giải rồi.
Tần Chiêu Thời khẽ nói với tôi, cậu ấy biết một cách giải khác.
Tôi tò mò lắm, cậu ấy xích lại gần tôi, hơi thở ấm áp phả bên tai, khiến lòng tôi ngứa ngáy.
Nghe xong cách giải của cậu ấy, quả thật rất hay.
Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?
Thầy giáo giảng xong bài này, lại viết một bài khác lên bảng.
Bài này rõ ràng là rất khó, tôi cầm bút tính toán trên giấy nháp.
Tần Chiêu Thời nhìn tôi thoăn thoắt tính trên giấy nháp, "Bài này còn cần phải dùng bút tính sao?"
Vừa nãy còn có chút thay đổi cách nhìn về cậu ấy, bây giờ tôi lại muốn vả cho cậu ấy một phát.
Không biết nói chuyện thì có thể quyên cái miệng cho người khác được không?
Cậu ấy buột miệng nói ra đáp án của bài này, và nó đúng.
Quả thật là giỏi, tôi không thể không khâm phục cậu ấy.
Giờ ra chơi, trong hộc bàn của Tần Chiêu Thời có thêm mấy lá thư tình, là của mấy bạn nữ lớp khác gửi.
Cậu ấy chẳng thèm liếc mắt một cái, bảo người mang trả lại.
Lục Ninh ngồi phía trước quay đầu lại, "Tần thần, trong này không có một người cậu thích sao?"
Tần Chiêu Thời gác tay lên sau gáy, dựa vào bàn phía sau, lười biếng đáp, "Ừ, chẳng có ai là người tôi muốn cả."
Xem ra cậu ấy có người thích rồi, tôi không khỏi tò mò, "Vậy cậu muốn ai gửi?"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt." Trong giọng cậu ấy mang theo chút ý vị trêu chọc, ánh mắt liếc về phía tôi.
"Ồ, ra là người lớp mình." Tôi chợt hiểu ra.
Tôi đảo mắt nhìn một vòng qucậu lớp, trong lớp con gái không nhiều.
Chắc là dễ đoán thôi, nhưng cậu ấy thích ai thì liên quan gì đến tôi.
Thấy tôi nửa ngày không nói gì, cậu ấy lên tiếng, "Cậu không tò mò sao? Cậu hỏi tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết."
Tôi lắc đầu, tỏ ý không muốn biết.
Cậu ấy lộ ra vẻ mặt đau khổ tột cùng, làm bộ rất khoa trương.
Lục Ninh nhiều chuyện hỏi, "Tần thần, là ai vậy?"
"Tự đi mà đoán." Tần Chiêu Thời xua tay vẻ mất kiên nhẫn.
Lục Ninh không hỏi thêm nữa.