Vương Trung bực bội nói: "Thiếu gia không ăn thì để ta ăn, ta còn đang đói đây."
Vương Lục không để ý đến lời phàn nàn của thư đồng: "Ta muốn ăn thịt."
"Củ cải đã năm trăm lượng một củ, thịt e là phải năm ngàn lượng một đĩa, số bạc chúng ta mang theo chắc chỉ đủ mua nửa đĩa."
"Như vậy..." Vương Lục trầm ngâm một lát, cúi đầu nhìn củ cải trong bát, đột nhiên hỏi: "Củ cải này, bà chủ bán được không?"
Vương Trung nhún vai: "Đương nhiên là không bán được rồi, chỉ có kẻ ngốc mới mua."
"Nếu đã vậy, bữa tối nay coi như có rồi..." Vương Lục bỗng nhiên sáng mắt, đưa tay gõ nhẹ lên bàn, vẻ mặt càng thêm phấn khích.
"Thiếu gia?" Vương Trung nghiêng đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Hừ hừ, xem ra tối nay có thịt ăn rồi."
Nói xong, Vương Lục xách hành lý lên, đứng dậy đi ra ngoài.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tại đại sảnh lầu một, bà chủ ngồi sau quầy, vẻ mặt sốt ruột.
Hơn trăm củ cải trắng được nấu trong bếp, đến giờ vẫn chưa bán được một củ nào - ngoại trừ củ bán rẻ mười lượng bạc kia. Lũ công tử bột trong quán trọ tuy là vô dụng, nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc, cho dù có là con nhà giàu có, cũng sẽ không ai bỏ tiền ra mua củ cải "lương tâm" của bà.
Xét về mặt chi phí, số tiền bỏ ra để nấu nồi củ cải kia chẳng đáng là bao, nhưng thanh danh của bà chủ quán trọ như bà đây không thể bị hủy hoại. Quan trọng hơn là, có một vụ cá cược nào đó sắp thua rồi.
"Ài... Thật là phiền phức!"
Bà chủ duỗi lưng một cái, đưa mắt nhìn khắp đại sảnh.
Chậc, tên ngốc đến từ Thương Lan Quốc kia đâu rồi? Nếu hắn ta ở đây, ta có thể chào hàng cho hắn mua vài chục củ...
Đang phân vân có nên dùng biện pháp mạnh để chào hàng với đám công tử bột trong đại sảnh hay không, thì một tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống.
Người vừa đến khiến bà chủ sáng mắt, là Vương Lục - người đã phá giải chuỗi nhiệm vụ mười hai cửa ải kia.
Nhìn thấy hắn, bà chủ lại muốn bật cười, đặc biệt là khi nhớ đến kẻ nào đó đã từng thề son sắt rằng chuỗi nhiệm vụ kia không thể bị phá giải, vậy mà lại bị chính hắn ta phá tan, bà chủ càng nhịn cười đến đau cả bụng.
Nhìn dáng vẻ của Vương Lục, chắc chắn là hắn có ý đồ gì đây, nhưng tiếc là ở đây không còn nhiệm vụ nào để hắn phá giải nữa.
"Bà chủ, ta đến mua củ cải."
Bà chủ cười nói: "Giá đặc biệt chỉ có một lần thôi."
"Không sao, ta mua giá gốc."
Mua giá gốc? Nụ cười của bà chủ tắt hẳn: "Ngươi muốn mua bao nhiêu?"
"Lấy ta năm củ, chọn củ nào to một chút."
"Củ to hơn thì giá sẽ cao hơn."
"Không thành vấn đề, ta không thiếu tiền."
"Được, ba ngàn năm trăm lượng, trả tiền trước."
Vương Lục không nói hai lời, ném toàn bộ gia sản của mình - mười mấy tấm ngân phiếu của Đại Minh Quốc lên quầy.
Bà chủ phẩy tay với Vương Lục: "Đợi chút ta sẽ mang lên cho ngươi, trở về phòng trước đi."
Vương Lục cũng không nán lại, xoay người đi lên lầu. Bà chủ lúc này mới cầm lấy xấp ngân phiếu, chậm rãi đếm.
Tên nhóc này thật thú vị, khó trách có thể phá giải được chuỗi nhiệm vụ mười hai cửa ải kia, suy nghĩ của hắn hoàn toàn khác biệt với đám công tử bột chỉ biết ỷ vào gia thế kia. Có lẽ, kẻ được xem là dị loại trên núi kia cuối cùng đã tìm được đồng loại của mình rồi.
Bà chủ thong thả đếm tiền, đến khi đếm xong tấm ngân phiếu cuối cùng, trước quầy đã có thêm vài bóng người.
Đều là gia nhân hoặc là hộ vệ của đám công tử bột kia, trên mặt ai nấy đều là nụ cười gượng gạo.
"Bà chủ, chúng tôi đến mua..."
"Bà chủ, củ cải ở đây..."
"Thiếu gia nhà chúng tôi muốn..."
Bà chủ không ngẩng đầu lên, nói: "Một ngàn lượng một củ, các ngươi muốn mua bao nhiêu?"
Đám gia nhân kinh ngạc: "Không phải năm trăm lượng sao?"
"Tăng giá rồi, không mua thì đi chỗ khác."
Bọn gia nhân khó xử nhìn về phía chủ nhân của mình, nhưng đều nhận được cái gật đầu đồng ý.
Nếu chỉ đơn thuần là bị lừa gạt, bỏ ra thêm chút tiền cũng không đáng gì, nhưng nếu có thể đổi lấy một tia tiên duyên, thì dù là ngàn vạn lượng bạc cũng không tiếc. Hiện tại xem ra, giá cả kỳ quặc mà quán trọ này đưa ra chắc chắn là có lý do, giống như chuỗi nhiệm vụ quái dị ở cổng trấn vậy.
Đến Linh Khê trấn này, đâu đâu cũng là cơ duyên, đám công tử bột kia ban đầu còn do dự, giờ thấy có người dẫn đầu, liền lập tức như ong vỡ tổ, chen chúc nhau đi mua.
Ngay cả tên nhà quê kia cũng có thể bỏ ra mấy ngàn lượng bạc, những người khác đương nhiên là có thể bỏ ra nhiều hơn.
"Vậy... lấy chúng tôi hai củ trước."
"Ta muốn năm củ!"
"Ta muốn mười củ!"
"Mẹ kiếp, thiếu gia nhà ta bao hết!"
Trước quầy của bà chủ nhanh chóng chất đầy ngân phiếu từ khắp nơi, đừng nói là trăm củ cải đang được nấu trong bếp, mà ngay cả mấy trăm củ sau đó cũng đã được đặt hết. Lũ công tử bột này cái gì cũng không nhiều, chỉ có mỗi tiền là nhiều, nhiều đến nỗi bà chủ đếm tiền đến mỏi tay.