๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Văn Bảo được hai tên hộ vệ dìu về trước cửa quán trọ, tuy trong lòng hận không thể băm bà chủ kia thành trăm mảnh, nhưng ngoài mặt vẫn im lặng, ngầm thừa nhận đã chịu thua.
Không chịu thua cũng không được.
Linh Khê trấn là nơi trung chuyển giữa Linh Kiếm sơn và thế giới bên ngoài, được Linh Kiếm sơn che chở, cho nên đừng nói là động vào người, ngay cả một cành cây ngọn cỏ ở đây cũng không được phép. Huống chi bà chủ của Như Gia quán trọ này lại là người của Linh Kiếm sơn. Mấy ngày nay, không ít người không tin tà, muốn gây chuyện ở đây. Thủ lĩnh đội hộ vệ của thái tử Yến quốc vì uống rượu say nên gây sự, kết quả bị một tu sĩ của Linh Kiếm sơn đi ngang qua chém bay đầu, ngay cả bản thân thái tử cũng bị đá về nước, vĩnh viễn không được phép đặt chân đến Linh Kiếm sơn. So với Đại Yến quốc hùng mạnh chiếm cứ nửa U Châu, Thương Lan quốc chỉ là một quốc gia nhỏ bé. Hơn nữa, thân phận con trai Quốc sư của hắn ta sao có thể so sánh với thái tử của một nước.
Văn Bảo vừa tức giận, vừa hối hận. Trước khi đến đây hắn ta đã được nghe nói qua quy định của Linh Khê trấn. Đại hội chuẩn bị bắt đầu, tất cả những người đến tham gia đều phải tập trung ở Linh Khê trấn, người nhà và hộ vệ không được phép đi theo, nhiều nhất chỉ được mang theo hai người hầu. Sau đó... phải tuân thủ mọi quy định ở đây.
Nếu không phải vì đường xá xa xôi khiến đầu óc choáng váng, cộng thêm việc bà chủ kia ăn mặc quê mùa trông lại hung dữ, thế thì bọn họ cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Bây giờ, không biết Linh Kiếm sơn có biết chuyện này hay không, nhưng mà chắc chắn con đường phía trước của hắn ta sẽ càng nhiều khó khăn.
Hai tên bảo tiêu muốn nói lại thôi, Văn Bảo thấy vậy trong lòng thở dài, đây là muốn khuyên mình đi tạ lỗi, chỉ là đường đường là con trai của Quốc sư, địa vị ở Thương Lan quốc thậm chí còn trên cả Thái tử, bây giờ lại phải cúi đầu trước một thôn cô, tâm khí khó mà bình tĩnh được!
Đứng ở cửa tiệm, Văn Bảo hít sâu vài lần, cảm xúc dần dần bình thản, không muốn nghĩ đến chuyện nhục nhã vừa rồi, cũng không thèm nhìn những ánh mắt chế giễu đầy ác ý xung quanh - những thiếu niên xuất thân cao quý này nếu ở nhà thường ngày đều có thể che giấu tâm cơ, nhưng lúc này không có trưởng bối quản giáo, lại là lúc địch nhiều ta ít, khi đánh đập đối thủ cạnh tranh ai nấy đều không từ thủ đoạn.
Khi Văn Bảo bước vào quán trọ, gương mặt đã treo lên nụ cười, nhưng mà nụ cười chỉ duy trì trong nháy mắt.
Bởi vì bà chủ trước quầy cũng đang cười, nụ cười chân thành hơn hắn rất nhiều, mà nụ cười kia lại dành cho một thiếu niên nhìn qua cũng mười một mười hai tuổi, ăn mặc bình thường không có gì đặc biệt.
"Được rồi, một gian thượng phòng, xin ngài chờ một chút, ta cho người đi thu dọn ngay."
Văn Bảo lập tức có cảm giác bị phản bội, một gian thượng phòng!? Vừa rồi không phải nói khách đầy rồi, ngay cả Hoàng tử Đại Minh quốc cũng phải ở nhà kho sao? Bây giờ gian thượng phòng này là có chuyện gì?
Nhưng lần này không đợi Văn Bảo lên tiếng, những người khác trong đại sảnh cũng phẫn nộ không thôi: "Bà chủ! Ý ngươi là sao!?"
"Không phải ngươi nói không còn thượng phòng sao? Thiếu gia ta bỏ ra ngàn lượng bạc ngay cả nhà kho cũng không có mà ở, hắn dựa vào cái gì mà ở thượng phòng!?"
"Dù là người của Linh Kiếm phái, cũng phải nói lý lẽ chứ?"
"Bà chủ, cho ta một lời giải thích!"
Nghe tiếng ồn ào trong đại sảnh, nụ cười nghề nghiệp của bà chủ lập tức biến thành băng tuyết: "Ồn ào cái gì? Không muốn ở có thể cút! Ngươi nghĩ ta muốn hầu hạ đám phế vật các ngươi sao?"
Thái độ ác liệt của bà chủ lập tức khiến mọi người phẫn nộ, mắt thấy sắp xảy ra ẩu đả thì có người tốt bụng đi ngang qua đường đưa tay chỉ vào tấm biển ngoài cửa: "Lũ người ngoại lai các ngươi, mắt không mù thì nhìn cho kỹ vào."
Lập tức có người chạy ra ngoài xem, chỉ thấy bên cạnh bốn chữ Quán Trọ Như Gia, phía dưới đề chữ rõ ràng, viết hai chữ Phong Ngâm.
Phong Ngâm, đơn độc mà nói chỉ là một danh từ có phần tao nhã, nhưng nếu sau Phong Ngâm thêm hai chữ Chân Nhân, chính là tuyệt thế cao nhân tiếng tăm lừng lẫy trong giới Tu Tiên.
Cao bao nhiêu? Linh Kiếm sơn cao như vậy, người sống trên đỉnh Linh Kiếm sơn, cao quý như chưởng môn một phái, đó chính là Phong Ngâm Chân Nhân.
Có đề tự của Linh Kiếm chưởng môn hộ thân, đám công tử bột lập tức biến thành bùn nhão, một đám ủ rũ cụp tai, không còn dám lên tiếng.
Nhưng mà lửa giận trong lòng khó mà kìm nén, tiêu điểm căm phẫn liền thuận thế chuyển sang người thiếu niên kia, cái gọi là ngàn người chỉ trích, thiếu niên đang làm thủ tục ở quầy cảm thấy vô số ánh mắt sắc bén sau lưng, quay đầu lại, chỉ thấy người kia mày thanh mắt sáng, khí chất thoát tục, một bộ trường sam bằng lụa tuy không quá hoa lệ, nhưng sạch sẽ gọn gàng, rất xứng với người.