Thuở Xưa Có Ngọn Núi Linh Kiếm (Dịch)

Chương 44: Lão cha già ngốc nghếch có nữ nhi bỏ trốn với người ta 2

Ngay trong lúc tất cả mọi người đang chờ đợi hành động tiếp theo của Vương Lục, thì Vương Lục lại bất ngờ nhận được một niềm vui nho nhỏ. "Thiếu gia, ta nghĩ... nhiệm vụ của ta sắp hoàn thành rồi." Trong phòng, tiểu thư đồng nói với vẻ mặt thấp thỏm, bất an, giống như một thanh niên nghèo muốn trộm hộ khẩu cùng người yêu bỏ trốn, lại bất ngờ phát hiện người yêu đã mang thai, lúc này run rẩy đến gặp nhạc phụ vậy. Vương Lục vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, ung dung như trong suốt một tháng qua, một bên lật giở tàng thư của trưởng thôn, một bên hỏi: "Nhiệm vụ nào?" Tiểu thư đồng khựng lại một chút, sau đó đáp: "Tám nhiệm vụ, đều sắp hoàn thành rồi... Theo như lời thiếu gia dặn, ta đã phân chia tiến độ một cách đồng đều, đồng thời cũng nghĩ cách tăng cường mối liên kết giữa các nhân vật nhiệm vụ, quả nhiên là làm ít công to, hơn nữa còn dễ dàng nắm bắt được tiến độ hơn..." "Ừ, không tệ, sau đó thì sao?" Tiểu thư đồng ngẩn người, hắn đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, hạ quyết tâm rất lớn để nói ra những lời này, vậy mà lúc này lại như nghẹn ở cổ họng, không thể thốt ra thành lời. Vương Lục nhìn hắn, nói: "Nếu đã sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi thì mau chóng đi hoàn thành nốt phần còn lại rồi cút đi, ở đây làm gì cho chật chỗ?" Tiểu thư đồng giật mình kinh hãi: "Thiếu gia, ta..." Hắn im lặng một lát, sau đó lại nói: "Thiếu gia... Tuy rằng ta không biết người đang chờ đợi điều gì, nhưng ta là thư đồng của người, không có đạo lý bỏ mặc người ở lại đây một mình." Vương Lục khẽ cười một tiếng: "Lời này mà ngươi cũng có thể nói ra được, chính ngươi có tin hay không?" Tiểu thư đồng nghe vậy, lập tức nhảy dựng lên, cao đến ba thước: "Ta nói đều là lời thật lòng!" "Đừng nhảy, đừng nhảy, nói dối sẽ bị sét đánh đấy, ngươi còn nhảy cao như vậy, chẳng lẽ là sợ Lôi Công không tìm thấy mục tiêu hay sao?" "Ta..." Tiểu thư đồng lại bị Vương Lục nói đến mức á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu, hắn mới thở dài nói: "Thiếu gia... Nếu như là hai tháng trước, cho dù có đánh chết ta cũng không dám tin là mình sẽ có ngày hôm nay. Một tiểu thư đồng tầm thường, không có gì nổi bật, vậy mà lại có cơ hội nắm bắt được tiên duyên, có cơ hội trở thành đệ tử nội môn của đệ nhất tiên môn. Ta biết, tất cả những điều này đều là nhờ phúc của thiếu gia. Nếu không có người, ta sao có thể đi đến được ngày hôm nay, đại ân đại đức của thiếu gia..." "Thôi đi, thôi đi, đừng có cái gì mà đại ân đại đức ở đây, 'cơm thừa gạo cặn ban ơn, sinh lòng thù hận', ngươi cứ nói như vậy, chẳng phải là thù này không đội trời chung hay sao?" Vương Lục cười nói, "Kỳ thật, ngươi không bằng nói thẳng ra còn hơn, ngươi ở trong thôn này một tháng, chắc cũng nghe được không ít chuyện từ những người dự thi khác, hẳn là cũng biết được việc có thể đi qua cây cầu vàng kia có ý nghĩa như thế nào. Tiên duyên chính là tiên duyên, không phải là do ta ban cho, cũng không phải là do gió lớn thổi đến, tất cả đều là nhờ bản thân ngươi có tiên duyên, cho dù không có Linh Kiếm phái, cũng sẽ có môn phái khác tìm đến ngươi, con đường tu tiên đối với ngươi mà nói là điều tất nhiên." Tiểu thư đồng im lặng không nói gì, bởi vì trước khi quyết định nói ra những lời này với Vương Lục, hắn đã tự thuyết phục bản thân mình như vậy. "Cho nên, hiện tại ngươi đã có thể đường đường chính chính rời khỏi Đào Nguyên thôn với thành tích khiến cho người khác phải kinh ngạc, hơn nữa còn có tám chín phần mười là có thể vượt qua cửa ải tiếp theo, tiến thẳng đến Phiêu Miểu Phong, hà cớ gì phải lãng phí thời gian ở chỗ này chờ ta? Con đường tu tiên vốn dĩ là 'đêm dài lắm mộng', xưa nay chưa từng có chuyện gì là chắc chắn tuyệt đối... Hơn nữa, hình như ngươi đã hẹn với ai đó cùng nhau rời đi rồi phải không?" Tiểu thư đồng nghe vậy, trong lòng khẽ run lên, quả nhiên là thiếu gia "ẩn mình trong nhà, mà vẫn rõ việc thiên hạ", Vương Lục rõ ràng là không hề bước chân ra khỏi cửa, vậy mà chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong thôn này đều nằm trong lòng bàn tay của hắn! Tiểu thư đồng quả thật là đã âm thầm kết minh với một người dự thi khác. Người nọ là một vị Hoàng tử xuất thân cao quý, tư chất hơn người, hắn rất coi trọng tiềm lực của tiểu thư đồng, vì vậy đã không tiếc công sức kết giao với hắn, rất nhanh sau đó đã khiến cho hắn xiêu lòng. Nguyên nhân thư đồng rời đi rất đơn giản, thứ nhất, ngoại trừ Hải Vân Phàm, trước mắt vẫn chưa có ai rời khỏi Đào Nguyên thôn, bọn họ hiện tại đi, coi như là đội ngũ tiên phong. Thứ hai, Vương Lục tuy rằng thần kỳ khó lường, nhưng một tháng không có động tĩnh gì, xem ra cũng là tài năng cạn kiệt, huống chi thần kỳ của hắn là của riêng hắn, mà không phải thần kỳ của tiểu thư đồng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất