Cái gì gọi là trâu bò.
Nhiệm vụ duy nhất của người dự thi ở Đào Nguyên thôn chính là cày độ hảo cảm, mà Vương Lục đã vận dụng kỹ năng cày độ hảo cảm đến mức tận cùng, ngoại trừ những câu thoại cần thiết, hắn ta không nói thêm một chữ nào khác, thậm chí rất nhiều lần đối thoại với thôn dân đều trái với lý lẽ thông thường, nhưng hết lần này tới lần khác đều có thể tiến hành một cách thuận lợi, cuối cùng tất cả mọi người đều vui vẻ.
Chỉ có một lời giải thích cho chuyện này, chính là Vương Lục đã nắm được quy luật ẩn giấu của nhiệm vụ, nhìn thấu được phương pháp cày độ hảo cảm của mỗi một nhiệm vụ, dùng phương thức đơn giản nhất để cày ra độ hảo cảm cao nhất. Mà điều khiến người ta phải tán thưởng hơn nữa chính là, hắn ta đã xâu chuỗi nhiệm vụ của một trăm hai mươi người lại với nhau, chỉ cần đi một vòng là có thể hoàn thành toàn bộ.
Cả ngày, 120 người, mỗi người đều mang ơn Vương Lục, nếu không phải nhiệm vụ độc chiếm của bọn họ đều đã bị kích phát, e rằng chẳng ai nghi ngờ Vương Lục tuyệt đối có thể kích hoạt 120 lần nhiệm vụ độc chiếm ấy. Xét về độ hảo cảm của một người mà nói, chưa chắc đã hơn những người dự thi chuyên tâm một người trong thôn kia, nhưng nhân lên 120 lần thì lại là một con số đáng sợ.
Trước mắt, những người dự thi có tấm lòng bao la nhất cũng chỉ có thể nắm giữ hơn mười tuyến nhiệm vụ cùng một lúc, nhưng xoay sở giữa nhiều thôn dân như vậy, ít nhiều cũng sẽ có lúc được cái này mất cái khác, tay chân luống cuống.
Vương Lục thì sao? Một lượt, một trăm hai mươi người, một ai hắn cũng không bỏ sót! Những người đứng xem tổng kết lộ trình di chuyển của hắn, phát hiện hắn gần như không đi nhầm một bước nào! Đáng sợ hơn là phương pháp thu phục lòng người của hắn hoàn toàn có thể lặp lại vô hạn lần, tương đương với việc khống chế một cách hoàn mỹ 120 tuyến nhiệm vụ, cảnh giới này quả thật không phải người thường có thể hiểu được!
Bắt một người rửa tay 120 lần một ngày, người ta sẽ phát điên, huống chi là cày 120 nhiệm vụ? Vậy mà Vương Lục lại làm được.
"... Nhưng mà, làm vậy thì có ý nghĩa gì?"
Một người dự thi che giấu sự ghen tị trong lòng bằng nụ cười chế giễu.
"Nếu hắn ra tay sớm hơn một tháng, vậy thì không còn gì để nói, tất cả chúng ta đều bị hắn chen khỏi Thăng Tiên chi lộ, một nhiệm vụ cũng chẳng có mà làm, bị nhốt chết ở đây. Nhưng bây giờ, kẻ bị nhốt chết lại chính là hắn! Cho dù có thể thu phục được 120 người trong một lượt thì có ích lợi gì? Hiện tại chẳng còn ai có thể giao nhiệm vụ cho hắn nữa!"
Lời này tuy rằng không khách khí, nhưng cũng nói ra tiếng lòng của không ít người.
Vương Lục, ngươi quả thật rất trâu bò, nhưng chẳng lẽ ngươi không thấy mình đang tự làm mình lố bịch sao?
Vương Lục đương nhiên không cho là vậy.
Sáng sớm hôm sau, khi Vương Lục vừa ra khỏi cửa thì gặp ngay mấy gã thiếu gia mặt trắng bệch, lòng đầy bất bình đến khiêu khích.
"Vương Lục, ngươi cày hảo cảm vất vả như vậy, thật đáng tiếc..."
Kết quả lời còn chưa dứt, Vương Lục đã lên tiếng cắt ngang.
"Ta biết các ngươi muốn nói gì... Nói thật, ta thật không ngờ các ngươi lại ngu ngốc đến thế, thật sự cho rằng 120 người kia chính là toàn bộ Đào Nguyên thôn này sao?"
Câu hỏi này khiến đám thiếu gia trắng bệch sững sờ, vội vàng bẻ ngón tay đếm lại số người trong thôn một lượt.
"Không thiếu... Không thiếu ai cả?"
Một tên thiếu gia ngập ngừng nói: "Trừ phi tính cả đứa nhỏ trong bụng Trương mụ, nếu không trong thôn chỉ có 120 người."
Lại có kẻ nghĩ đến: "Hay là trong thôn ngay cả lợn gà chó cũng có nhiệm vụ?"
Kết quả thảo luận được một nửa lại bị Vương Lục cắt ngang: "Lũ ngu ngốc các ngươi quả nhiên là sản phẩm của hôn nhân cận huyết?"
Mặc dù không rành rọt lắm về danh từ chuyên môn, nhưng đám thiếu gia cũng nghe ra đây là một câu chửi rủa hết sức ác độc, mặt mũi đỏ bừng: "Ngươi nói cái gì?"
Vừa mắng chửi, bọn chúng vừa muốn xông lên liều mạng.
Vương Lục ngẩng mặt, khoanh tay trước ngực, nhìn bọn họ với ánh mắt như đang xem chó hoang giao phối.
Ngay sau khi đám thiếu gia kia vung nắm đấm, một bóng đen từ trên trời giáng xuống.
"A đánh đánh đánh đánh đánh!"
A Đánh quả nhiên là A Đánh, xuất hiện như quỷ mị, rồi lại biến mất như quỷ mị, trong tầm mắt mọi người chỉ lưu lại một cái chớp mắt, ngay sau đó, đám thiếu gia đã ngã lăn ra đất, không ai đứng dậy nổi.
Tuy bị đánh cho te tua, nhưng lúc này đám thiếu gia cũng hiểu được dự định của Vương Lục.
Đúng vậy, 120 người không phải là toàn bộ Đào Nguyên thôn, quả thực bọn họ quá ngu ngốc, vậy mà lại quên mất một người rõ ràng như ban ngày!
Bóng đen thần bí, người bảo vệ trị an của Đào Nguyên thôn, A Đánh!
Nói về A Đánh này, có thể nói là nhân vật thần bí nhất thôn, bất kể nhắc tới với ai trong thôn, đối phương đều sẽ lộ ra vẻ mặt: Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Rồi sau đó cố tình lảng sang chuyện khác, ngậm miệng không nói. Hắn xuất quỷ nhập thần, cho đến nay đã xuất hiện mấy chục lần, mỗi lần đều ngăn chặn vừa đúng lúc những sự kiện bạo lực đổ máu (tuy nhiên dường như không mặn mà gì với bạo lực ngôn ngữ, khiến Vương Lục được lợi không ít), hơn nữa thân thủ lại cao cường, cho dù người dự thi có pháp bảo trong tay cũng không chịu nổi hắn ba quyền hai cước. Lần khoa trương nhất là đám người Tạ Càn Long lúc ấy đã gần như tự sa ngã, cố tình bày ra cạm bẫy dụ dỗ hắn, trước đó còn tế ra pháp bảo, đợi khi bóng đen xuất hiện lập tức kích hoạt, kết quả bóng đen tay không đánh nát Băng Phong Tấu Vũ và Lưu Vân Vô Hình Kiếm, đánh cho ba tên thiếu gia mặt mũi bầm dập.