Chương 35: Man tộc, lại là Man tộc
Nếu điểm thuộc tính cộng thêm bản thân chịu khó khổ luyện, lâu nhất là nửa năm, hắn sẽ có thể vượt qua Rèn Gân, tiến tới Nhập Phẩm.
Nghĩ tới đây, Trương Vinh Phương chợt mở miệng hỏi.
"Nhập Phẩm rồi, thông qua khảo hạch của Linh Quan Điện thì có thể tạm giữ chức vụ của triều đình ư?"
"Đúng là như vậy, là tạm giữ chức ở Bách Hộ." Đổng Đại Phương trả lời.
"Nhưng mà ngươi và ta thì coi như bỏ đi." Hắn thở dài.
"Tại sao?" Trương Vinh Phương cảm thấy hơi khó hiểu.
"Man tộc tứ đẳng không được phép tạm giữ chức vị trong quân đội." Đổng Đại Phương trả lời.
Trương Vinh Phương nghe vậy thì nét mặt thoáng khựng lại.
Man tộc, Man tộc, Man tộc, lại là Man tộc!
"Sau này, dù cấp bậc của chúng ta có tăng mấy thì cũng không thể tạm giữ chức vụ trong quân đội hay chỗ quan phủ địa phương đâu. Chỉ có thể đi theo con đường đến Tập Hiền viện nhận nhiệm vụ, đi theo người khác." Đổng Đại Phương trả lời.
"Đi theo người khác à?" Trương Vinh Phương vẫn không hiểu lắm.
"Chính là đi theo quan viên có phẩm cấp. Hoặc làm hộ vệ, tùy tùng, bảo tiêu, độ sư cho người khác." Lời nói của Đổng Đại Phương khiến đầu óc Trương Vinh Phương chợt bừng tỉnh.
Đến giờ hắn mới hiểu tại sao lúc trước Tiêu Dung lại có thể dễ dàng đề bạt hắn làm đệ tử tu hành như vậy. Lại còn để một tên đệ tử tu hành làm tùy tùng cho nữ nhi mình nữa chứ.
Thì ra nguồn gốc là ở đây à?
"Vậy trừ việc đi theo người khác, Man tộc chúng ta còn có đường nào để đi không?" Trương Vinh Phương không nhịn được mà hỏi.
Trải qua chuyện lần trước, quan sát thái độ của Tiêu Dung đối với mình, Trương Vinh Phương cảm thấy phải nghĩ biện pháp thoát ly thân phận trước mắt mới được.
Nhưng một ngày làm sư suốt đời làm cha, Đại Linh cực kỳ coi trọng quan hệ sư đồ.
Muốn thoát khỏi quan hệ ràng buộc này, rất khó khăn.
Thế nhưng nếu như chỉ là không làm tuỳ tùng cho Tiêu Thanh Anh nữa thì không chừng có thể đấy.
Cho nên, nếu hắn có thể Nhập Phẩm nhậm chức thì dù là Tiêu Dung cũng không thể ép hắn đi theo Tiêu Thanh Anh được.
"Có chứ. Có thể đi theo con đường đặc cách của Tập Hiền viện, nhưng mà khảo hạch khó lắm. Ít nhất cũng phải Nhị Phẩm mới có thể tạm giữ chức vụ được. Với lại chức vụ tạm giữ cũng sẽ thấp hơn các tộc khác rất nhiều. Chúng ta treo cái danh Nhị Phẩm lên cũng chỉ bằng Nhất Phẩm của người ta..." Đổng Đại Phương nói.
"Nhị phẩm. . ."
Lúc này đây, Trương Vinh Phương lại một lần nữa cảm nhận được sự phân chia đẳng cấp các tộc người ở Đại Linh khiến người ta ngột ngạt đến mức nào.
"Nhưng thế cũng còn may. Dù sao cũng còn tí hi vọng, đúng không?" vẻ mặt Đổng Đại Phương cũng có chút bất đắc dĩ.
"Dù sao cũng còn hơn mấy người Khu khẩu. . ." cuối cùng hắn còn bổ sung thêm một câu.
Khu khẩu chính là cách gọi nô lệ của nước Đại Linh.
Đúng thật! Đúng là chỉ tốt hơn nô lệ có một tí.
Sau đó mấy người chẳng ai còn tâm trạng nói chuyện, bắt đầu chia nhau ra đối luyện.
Trương Vinh Phương đối luyện với Đổng Đại Phương, Từ Minh Ngọc cùng Lý Phục Hoa.
"Hôm nay còn tới phá chiêu hả?" Đổng Đại Phương rất chi là thoải mái, đợi Trương Vinh Phương đi đến phía đối diện, ổn định tư thế rồi mới hỏi.
"Thôi thôi, luyện chiêu thức chặn binh khí đi." Trương Vinh Phương nói, "Khởi động tay chân trước nhé."
"Được!" Đổng Đại Phương cười nói.
"Vẫn quy tắc cũ, không được tấn công đầu cùng hạ thân. Cẩn thận nha, đừng để ta đánh cho bật khóc."
"Ta lại sợ ngươi chắc." Trương Vinh Phương cũng nở nụ cười.
Hai người kéo giãn khoảng cách, bắt đầu giằng co.
Đây không phải lần đầu tiên hai người đối luyện nên đôi bên đều hiểu rõ thực lực của nhau, kẻ tám lạng người nửa cân. Thời gian tu luyện của Đổng Đại Phương nhiều hơn, trong 10 lần thì có thể thắng 6, 7 lần.
"Tới đi!"
Đổng Đại Phương xuất ra một chiêu Hoàng Phong Thứ Nhĩ, quyền phải lay động đánh về phía cổ Trương Vinh Phương.
Người sau giơ cánh tay nhỏ gầy của mình lên, dùng chỗ có nhiều thịt nhất để đón đỡ.
Bụp!
Trong đầu Trương Vinh Phương cẩn thận so sánh. Chiêu thức này vẫn cùng một lực như trước, thế nhưng hôm nay, rõ ràng là cảm nhận khi hắn đón đỡ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Là do sức lực của mình đã lớn hơn trước nhiều.” trong lòng Trương Vinh Phương hơi rục rịch.
Hai người tranh đấu với nhau, tay chân không ngừng giao kích. Chỗ dụng cụ bảo hộ dạng mềm va chạm với nhau phát ra những tiếng ‘Bang! Bang!” chói tai.
Lúc mới bắt đầu Trương Vinh Phương có hơi cẩn thận dè dặt, nhưng về sau, càng đánh càng ung dung.
Trong cảm nhận của hắn, động tác, tốc độ hay lực lượng của đối phương đều rất chậm chạp. Giống như một cảnh phim điện ảnh bị giảm tốc độ phát sóng.
Rất nhiều lần hắn đều cảm thấy mình có thể nhẹ nhàng ra tay kết thúc trận đối luyện này. Nhưng cân nhắc đến việc như vậy thì bản thân lại lộ ra vẻ thay đổi quá lớn, quá đột ngột nên lại thôi, không ra tay nữa.