Chương 37: Sơn phỉ
Điều này khiến Trương Vinh Phương không tài nào hiểu nổi, thế nào mới được xem là cao thủ chân chính.
"Đúng vậy." Trương Tân Thái gật đầu, đồng thời hạ thấp giọng.
"Nói quá phức tạp sẽ khiến ngươi càng ngày càng mơ hồ. Thế nên ngươi chỉ cần biết rằng người nắm giữ võ công càng mạnh thì càng lợi hại là được rồi."
"Ta hiểu rồi. . ." Trương Vinh Phương nghe ra huyền cơ ẩn giấu bên trong.
Theo hắn quan sát và lý giải thì có không ít loại võ công cần người tu hành phải có nền tảng tương đối cao.
Cho nên nhìn sơ thì những lời có vẻ đơn giản này đúng là không có gì sai.
"Trong Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển của chúng ta, Nhạc Hình Phù chỉ là trụ cột căn bản nhất. Phù pháp có xếp hạng càng nằm ở phía trước thì uy lực càng lớn. Sau này nếu ngươi có cơ hội, nhất định phải cố hết sức để có được những phù pháp phía trước. Đương nhiên, cái này cần có thân phận đệ tử chân truyền mới có được."
Trương Tân Thái có giải thích một chút về nội dung võ công khiến mấy người có mặt ở đây lý giải thêm về Nhạc Hình Phù không ít.
Luyện công buổi sáng xong xuôi, bốn người trở về phòng của mình rửa mặt thay đồ.
Lần này Trương Vinh Phương không tiếp tục đi theo làm tuỳ tùng cho Tiêu Thanh Anh nữa. Hắn đi thẳng đến phòng tuần chiếu, lấy được dãy số phân phối đội ngũ từ một vị sư huynh trực ban ở đó.
Địa phương hắn phải đi là thôn Hoàng Ngọc, một thôn làng có quy mô khá lớn trong huyện Hoa Tân.
Dẫn đầu đội ngũ là một vị sư huynh tên Mộc Thạch.
Cấp bậc của Mộc Thạch là Nhị Phẩm, cũng tương đương với những người dẫn đội khác.
Lần này xuất phát, cần nán lại bên ngoài 10 ngày.
Đi qua đi lại mất 4 ngày, tuần tra quanh khu vực thôn làng 6 ngày.
Đệ tử võ tu mới luyện võ chưa được bao lâu như Trương Vinh mà cũng bị kéo vào đội ngũ tuần tra, hắn không dám tưởng tượng, vạn nhất loại đệ tử như mình mà thật sự gặp phải sơn phỉ thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Không được trang bị, tuy có luyện qua võ nhưng đối mặt với mấy thứ vũ khí như đao kiếm này kia… chẳng lẽ kẻ địch lại chờ ngươi xông lên rồi dùng nắm đấm đánh nhau à?
Cho nên rất rõ ràng là loại đệ tử như bọn hắn hoặc là đi bán nước tương, làm quần chúng ăn dưa, hoặc là đi là tốt thí.
*
Mưa thu rả rích
Cửa thôn lầy lội, giữa màu xanh mát của ruộng động có một con đường đất nhỏ khô vàng.
Đường nhỏ kéo dài từ trong núi ra đến cửa thôn, uốn lượn giống như một con rắn thật dài.
Lúc này sắc trời u ám, trong núi thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim chóc hỗn loạn.
Một đội quan binh Đại Linh người mặc giáp da, hông đeo quan đao, lưng vác túi đựng cung tiễn đi theo con đường nhỏ lầy lội đến thôn làng.
Trong đội ngũ, còn có bốn người mặc đạo y ngắn, gọn gàng màu lam của đạo sĩ.
"Mục tiêu ở ngay gần đây, chú ý đề phòng." Đội trưởng dẫn đội quan binh hô to.
Vị đội trưởng này thân cao khoảng 1 mét 9, hình thể cường tráng cao lớn, lưng cõng một thanh gỗ màu nâu đen dài tầm 1 mét rưỡi.
Người này tên là Dương Tuyển Siêu, Bắc nhân tam đẳng. Luận về cấp bậc võ công thì thuộc hàng Tam Phẩm.
Trong số bốn đạo sĩ kia, một nam tử có khuôn mặt chữ quốc, làn da ngăm đen quay đầu nhìn ba người còn lại.
"Nơi này chính là chỗ cần đến, tiếp theo chúng ta sẽ phải ở lại đây 6 ngày, tuần tra xem quanh đây có sơn phỉ hay không.
Tất nhiên chúng ta không phải là chủ lực, thế nhưng lúc nào cũng phải đề cao chú ý."
Người này Mộc Thạch, cũng là người dẫn dắt đội ngũ của Trương Vinh Phương. Thân là cao thủ Nhị Phẩm, tất nhiên hắn không phải là người mới gà mờ, thiếu kinh nghiệm thực chiến rồi.
Điều này khiến trong lòng ba người còn lại cũng có tí cảm giác an toàn.
Trương Vinh Phương đứng lẫn trong đám người. Suốt dọc đường đi, hắn vẫn luôn cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, chuẩn bị sẵn sàng nếu xảy ra phiền toái.
Tiêu Thanh Anh ở ngay bên cạnh hắn, người còn lại là một nam đạo sĩ tên Trần Vân Thảo. Đây chính là toàn bộ đội hình tham gia phối hợp với quan binh của bọn họ.
Một Nhị Phẩm dẫn theo ba người chưa Nhập Phẩm.
Trong tình huống hợp tác với quan binh, nhìn sơ thì có vẻ rất chi là an toàn.
Lúc này, trên một sườn núi nhỏ cách thôn làng không xa.
Có vài tên mặc y phục rách nát, bên trong áo lót còn lộ rõ giáp da của sơn phỉ. Bọn chúng trốn trong bụi cây, từ xa quan sát đội ngũ bên này.
Xuyên qua rừng cây, bọn chúng có thể thấy rõ tình huống quanh thôn làng.
"Đội ngũ này mạnh quá, việc người bên kia thuê không dễ làm đâu." Thủ lĩnh sơn phỉ nhíu mày nói.
"Tình hình không giống như người thuê đã nói, bên này hơi bị nhiều quan binh." một tên sơn phỉ khác thấp giọng đáp lại.
"Không cần sốt ruột, người kia nói sau đó sẽ sắp xếp cho mục tiêu tách khỏi đội ngũ. Hơn nữa, nếu thật sự không có cơ hội thì chúng ta liền lui quân.