Chương 49: Người thường hướng lên cao, nước chảy xuống chỗ trũng
Hơn nữa còn là dùng dược liệu dưới ba năm phối hợp với phương thuốc thôi đấy.
Nếu dùng những dược liệu lâu năm thì sao? Hiệu quả sẽ đến mức nào cơ chứ? Trương Vinh Phương cảm thấy mình sắp phi lên tại chỗ rồi.
“Đáng tiếc... Quá đắt, hơn nữa tiệm thuốc cũng khó mà gom hàng.”
Nhìn Tiêu Dung nước bọt tung bay, tâm trí Trương Vinh Phương đã vô thức lạc trôi đến chỗ khác rồi.
Rất nhanh, Tiêu Dung đã nói xong về Nhạc Hình Phù. Lão ta dừng lại một chút, nhìn về phía đại sư huynh Tiêu Đằng và Triệu Đại Thông ở bên cạnh.
"Tiêu Đằng, Triệu Đại Thông. Bây giờ hai người các ngươi đều đạt đến Nhị Phẩm. Nhập phẩm là lần đầu tiên Phá Hạn, sau đó mỗi lần lên phẩm thì đều phải Phá Hạn một lần mới có thể thăng cấp được.
Nhưng Phá Hạn khá là hại người, chỉ có phối hợp với uống thuốc dưỡng thương thích hợp thì mới có thể giảm tai họa ngầm của việc nội thương xuống mức thấp nhất.
Nếu các ngươi đã có tiến triển thì trước khi Phá Hạn, nhớ phải đến đan phòng nhận Dưỡng Tâm Đan” Tiêu Dung dặn dò đệ tử.
"Vâng!" Tiêu Đằng biết Tiêu Dung đang nói mình.
Bởi vì Triệu Đại Thông mới đột phá Nhị Phẩm không lâu, muốn đột phá Tam Phẩm thì ở đây chỉ có một mình hắn.
Tiêu Đằng ôm quyền, cung kính chắp tay cảm tạ Tiêu Dung.
Tiêu Dung lại miễn cưỡng nói thêm vài câu rồi đứng dậy rời đi.
Tiêu Đằng thở dài, đưa mắt nhìn mấy vị sư đệ, sư muội còn lại, Sau đó hắn cũng đứng dậy rời đi.
Ngoài Triệu Đại Thông ra, những người còn lại trong mắt hắn cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Cũng chỉ có vị sư muội Trần Tuệ kia mới khiến hắn để tâm hơn một chút.
Những người còn lại nhìn nhau không nói gì, cũng lục tục men theo đường đá trong Thượng Đức Viên để ra ngoài.
Trương Vinh Phương ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tuệ. Sự xuất hiện của đối phương khiến hắn thật sự nhận thức được thế nào gọi là thiên tài.
Trương Vinh Phương chợt nhớ đến mấy người Tư Đồ Nam. Lúc trước hắn và bọn họ vẫn là bạn tốt, thế mà bây giờ cũng mỗi người một ngả.
Ra khỏi Thượng Đức viên, Trương Vinh Phương thấy rõ mấy người Chu Trạch, Tư Đồ Nam, Đào Mộng Khiết thế mà lại đứng cùng một chỗ với đại sư huynh Tiêu Đằng và mấy người khác.
Bọn họ hình thành một vòng tròn nhỏ, xung quanh là vòng tròn lớn do đám đệ tử võ tu tạo thành.
Quá nửa đệ tử võ tu của Thanh Hoà Cung đều tụ tập ở chỗ này.
Tiêu Đằng và những người có phẩm cấp ngang hắn là một tầng cao nhất. Tiếp đến là đám thiên tài, giàu có như Chu Trạch, Đào Mộng Khiết… Sau đó mới là những đệ tử bình thường.
Đây chính là vòng tròn nổi bật của đệ tử trong Thanh Hòa Cung
Như đám người Tiêu Đằng, cơ bản đều là đệ tử chân truyền, đãi ngộ hơn xa những đệ tử khác.
Trương Vinh Phương cùng những đệ tử võ tu còn lại từ xa nhìn thấy cảnh này thì mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tự động rời đi.
"Bọn họ tụ tập lại một chỗ làm gì thế nhỉ?" Đột nhiên phía sau Trương Vinh Phương có nữ tử nhỏ giọng hỏi.
"Kia là muốn thỉnh giáo các vị sư huynh sư tỷ về kinh nghiệm, kỹ xảo Dưỡng Huyết, Rèn Gân, Nhập Phẩm." Một nữ tử khác trả lời.
"Nói cho cùng thì nhiều người quá nên khó có cơ hội. Các vị sư phụ không kiên nhẫn giảng giải tỉ mỉ từng thứ một, thế nên nhiều khi phải dựa vào việc thỉnh giáo các vị sư huynh sư tỷ để biết thêm.”
"Nhập Phẩm thì ta không biết, nhưng Dưỡng Huyết rất khó à? Không phải rất đơn giản là có thể vượt qua ư?" nữ tử phía trước kinh ngạc nói.
Trương Vinh Phương không nhịn được, quay đầu lại nhìn. Đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt hơi kinh ngạc của Trần Tuệ.
Rõ ràng là nàng thật sự cảm thấy nghi hoặc.
Quả thật... Có thể đánh cả bộ Nhạc Hình Phù một cách thành thạo thì coi như đã tiến vào cảnh giới Dưỡng Huyết rồi.
Hiện tại, thứ duy nhất mà hai người Trần Tuệ và Trương Vinh Phương thiếu hụt chính là thời gian Dưỡng Huyết.
Dưỡng Huyết sẽ từ từ cải thiện thể chất, mà việc này cần thời gian tích lũy rất dài.
Trương Vinh Phương chẳng qua chỉ lợi dụng điểm thuộc tính, trắng trợn giảm bớt quá trình này đến mức ngắn nhất mà thôi.
"Trương sư huynh, ngươi nhìn ta làm gì?" Trần Tuệ cảm thấy khó hiểu, nói.
Đối với người nhập môn sau như nàng mà nói, Trương Vinh Phương đúng là một vị sư huynh.
"Không có gì... Chỉ có chút cảm khái thôi." Trương Vinh Phương than thở, cuối cùng đưa mắt nhìn Tư Đồ Nam.
Lúc này gương mặt xinh đẹp của đối phương không có gì thay đổi, đang nhỏ giọng thầm thì với Chu Trạch.
Hình như Tư Đồ Nam đã cảm nhận được ánh mắt của Trương Vinh Phương nên cũng nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng đang rời đi của hắn.
Trong lòng nàng lại nhớ về khoảng thời gian còn kết giao với Trương Vinh Phương nhưng cũng không lên tiếng.
Bàng Bàn Tử, Trương Vinh Phương và Lý Toan Mai, đối với nàng mà nói thì những người này chỉ là quá khứ mà thôi.
Người thường hướng lên cao, nước chảy xuống chỗ trũng.