Chương 60: Dùng Thiết Mộc Tràng
Lời Triệu Đại Thông nói khá là thực tế.
Nó cũng khiến Trương Vinh Phương nhớ tới những môn Ngạnh Khí Công na ná ở đời trước.
Xem ra Ngạnh Khí Công ở đây cũng chẳng khác biệt là bao.
“Vậy, dùng Ngạnh Khí Công rèn luyện toàn thân thì sao?” Trương Vinh Phương không cam lòng hỏi.
“Chưa nghe từng nói bao giờ. Bình thường đều là nhằm vào một vị trí, ví dụ như Thiết Tí Công là để luyện cánh tay như sắt thép. Thiết Thân Công là phần ngực bụng, Thiết Đầu Công là phần đầu, Thiết Bối Công lại để luyện tập vùng lưng… vân vân. Hơn nữa mấy loại công pháp này đều không thể dùng lâu.
Hiệu quả ngắn lại còn hại người, thời gian rèn luyện thì cực kỳ dài nên tính thực dụng không cao. Cũng chỉ có chút tác dụng cho việc mãi nghệ ven đường mà thôi.” Triệu Đại Thông giải thích.
“Bỏ đi, suy nghĩ nhiều thế làm gì. Thời gian luyện Ngạnh Khí Công gì gì đó chi bằng đệ tạm thời mặc một bộ giáp da, đỡ phí nhiều năm luyện tập, chịu nhiều ám thương như vậy.
Sư phụ để ta khảo hạch tiêu chuẩn hiện tại của đệ. Chiêu thức thì được rồi, giờ đệ theo ta qua đây.”
Triệu Đại Thông đưa tay vẫy vẫy đối phương rồi xoay người, tiến vào sâu trong rừng tùng.
Trương Vinh Phương vội vàng đuổi theo.
Không lâu sau, hai người đến trước một đám cọc gỗ còn sót lại.
Mớ cọc gỗ màu nâu đen thô to, cái nào cũng cao hơn 1 mét đứng sừng sững trên bãi đất trống trong rừng tùng, kết hợp với mặt đất đầy lá khô khiến khung cảnh lộ ra chút thê lương.
Triệu Đại Thông vỗ lên một cái trong số đó.
“Đây là Thiết Mộc Tràng. Lớp vỏ đã được mài qua rồi, sẽ không làm tay bị thương đâu. Ta hay dùng nó để luyện tập chiêu thức có lực.
** Thiết Mộc Tràng: cọc gỗ có gắn nhiều thanh gỗ nhỏ giống cánh tay chìa ra ở bên trên, dùng để luyện võ.
** Thiết Mộc Tràng: cọc gỗ có gắn nhiều thanh gỗ nhỏ giống cánh tay chìa ra ở bên trên, dùng để luyện võ.
Chiêu thức có lực chính là có ý thực chiêu. Ngược lại với việc chúng ta hay đánh chay trong đạo trường võ tu. Ở đây, mỗi một chiêu đều phải đánh vào Thiết Mộc Tràng, thế nên đệ cần nắm chắc được độ mạnh yếu mỗi khi ra đòn. Hơn nữa còn phải rèn luyện cả độ bền da thịt khi xuất quyền, Nếu không đấm một cái, tay người ta thì không sao mà đệ lại rách da chảy máu thì còn đánh đấm gì nữa?”
Triệu Đại Thông giảng giải, nói đến mức Trương Vinh Phương liên tục gật đầu.
“Đi thử một chút không?”
“Được!”
Trương Vinh Phương cũng không buồn nói mấy lời khách sáo. Hắn đi lên trước, dừng lại trước một cây Thiết Mộc Tràng, đưa tay sờ lên bề mặt của nó.
Xúc cảm bóng loáng, kiên cố giống như được phủ lên một lớp thịt, giữa mùa đông mà không hề bị đông cứng.
Binh!
Ở bên cạnh, Triệu Đại Thông đã bắt đầu đánh liên tục vào Thiết Mộc Tràng. Không có chiêu thức, chỉ đơn thuần là dùng song quyền nện vào, rèn đúc da thịt xương cốt của bàn tay.
“Ngoài ra, không cần lo việc mấy Thiết Mộc Tràng này sẽ đột nhiên gãy ngang hay xuất hiện gai nhọn hay lỗ hổng này kia. Thứ này cứng lắm đấy, cho dù là ta thì có dùng hết sức…”
Lời còn chưa dứt thì Triệu Đại Thông bỗng lùi nhanh về phía sau, cùi trỏ trái đánh mạnh về phía trước.
Bang!
Cùi chỏ đánh vào cọc gỗ chỉ lưu lại vết lõm lờ mờ, còn chưa đến 1 cm.
“Nhiều nhất cũng chỉ đánh nó thành như vậy được thôi.” Lúc này Triệu Đại Thông mới nói hết ý phía sau.
Trương Vinh Phương nhìn vào vết lõm mờ nhạt kia, bản thân cũng bất ngờ đánh ra một chiêu như vậy.
Bang!
Trên mặt cọc gỗ bên phía hắn vẫn bóng loáng như cũ, một tí vết tích cũng không có. Đây là do hắn muốn che dấu sức lực của mình.
Triệu Đại Thông ở bên cạnh lập tức bật cười.
“Đừng vội, từ từ sẽ được thôi. Đệ mới luyện bao lâu, còn ta đã luyện bao lâu chứ?”
“Ta hiểu rồi.”
Trương Vinh Phương gật đầu, sau đó không nhiều lời vô ích nữa, bắt đầu dùng Thiết Mộc Tràng rèn luyện
Hắn học theo Triệu Đại Thông, trước tiên chỉ rèn hai vị trí tương ứng với song quyền.
Hai người kẻ đập người nện suốt mười mấy phút đồng hồ, tiếp theo Triệu Đại Thông lấy rượu thuốc đã mang theo ra, thoa lên chỗ bọn họ dùng để đánh cọc gỗ.
Sau đó hai người nghỉ ngơi một lát rồi đánh tiếp.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến tận gần giữa trưa.
Triệu Đại Thông có việc nên rời đi trước, để Trương Vinh Phương ở lại, tiếp tục luyện quyền.
Luyện được một lúc, Trương Vinh Phương bỗng dừng lại. Hắn nhìn vết lõm chừng 1cm mà Triệu Đại Thông đánh ra hồi nãy.
Hắn yên lặng vài giây rồi chợt nghĩ, có lẽ mình nên thử kiểm tra uy lực của Kỹ Năng Phá Hạn – Trọng Sơn mới thu hoạch được xem sao.
Dựa theo cảm giác lúc lĩnh ngộ Trọng Sơn, nó có thể gia tăng lực bùng nổ vốn có của mình lên mức cao nhất.
Nhưng rốt cuộc thì khi dùng sẽ có uy lực thế nào? Sau đó sẽ tiêu hao ra sao? Những thứ này Trương Vinh Phương cũng chưa biết được.
“Thử một chút xem sao.”
Nghĩ tới đây, hắn lùi về sau một bước rồi nhắm mắt lại.
Cơ bắp rắn chắc trên hai cánh tay từ từ chuyển động, nhịp tim bắt đầu tăng lên cấp tốc. Ý niệm điều động huyết dịch trong cơ thể, khiến chúng phi tốc hội tụ về cánh tay phải.