Chương 65: Tiêu Đằng
Hắn lập tức ném Tiêu Thanh Anh sang bên trái, bản thân thì lăn về phía tay phải.
“Còn dám trốn?” Một giọng nói thô bạo vang lên từ phía sau.
Trương Vinh Phương nhìn lại thì thấy sư huynh Tiêu Đằng lao ra từ bóng tối, vẻ mặt rất chi là giận dữ.
Dưới ánh trăng mỏng manh, Tiêu Đằng không nói hai lời, lại một lần nữa vung quyền đánh về phía Trương Vinh Phương.
Chiêu thức này có tốc độ quá nhanh, Trương Vinh Phương chưa kịp đứng lên khỏi mặt đất nên không thể nào tránh khỏi, chỉ còn có thể mạnh mẽ chống đỡ.
Nhưng vào thời điểm kháng cự, chắc chắn sức mạnh hắn luôn cố ẩn giấu sẽ bị lộ sạch…
"Dừng tay! Đại sư huynh!"
Không đợi Tiêu Đằng tới gần, một bóng người cao lớn khác từ một bên lao ra, giữ chặt cánh tay hắn ta.
Người kia có hình thể không kém gì Tiêu Đằng. Ánh trăng rọi xuống, rõ ràng là sư tỷ Triệu Đại Thông.
"Chuyện còn chưa rõ ràng, đừng dễ dàng động thủ như vậy! Tránh tạo thành hiểu lầm!" Triệu Đại Thông vội vàng nói.
"Ta đã tận mắt chứng kiến hắn bắt cóc Tiểu Anh sư muội! Đây có thể là giả sao?" Tiêu Đằng tức giận nói.
"Tránh đường cho lão tử, nếu không ta sẽ đánh cả ngươi!"
“Huynh bình tĩnh lại đi!” cánh tay Triệu Đại Thông vung lên, cứ vậy mà áp chế Tiêu Đằng.
"Có chuyện gì, mời sư phụ đứng ra rồi nói tiếp, không đến phiên đệ tử chúng ta quyết định!"
Ngay khi nàng nói những lời này, Tiêu Đằng đã giãy dụa vài lần nhưng không thoát ra được.
Hắn chỉ có thể tức giận hừ lạnh, hất tay ra.
Trong bóng tối có thể thấy lờ mờ nhìn thấy hai mắt Tiêu Đăng sáng rực giống như đang phát sáng, nhìn chằm chằm vào Trương Vinh Phương. Cái nhìn cực kỳ lạnh lẽo.
Trương Vinh Phương từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ đạo bào đã ướt nhẹp trên người rồi ôm quyền.
"Vậy thì cùng đi gặp sư phụ, để ngài tự quyết định."
Trực giác cho Trương Vinh Phương biết, lúc này Tiêu Đằng rất nguy hiểm.
Người này là cao thủ Nhị Phẩm, trước đó không nói câu nào đã bất ngờ ra tay. Trương Vinh Phương cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Nếu không phải là có Triệu Đại Thông ngăn cản, vừa rồi hắn nhất định sẽ bại lộ bản thân, cùng đối phương chiến đấu đến cùng.
Lúc này, với thực lực lá bài tẩy của Trương Vinh Phương, đánh chưa chắc đã thắng, cửa thua lại sáng hơn nhiều.
Điều này càng khiến khao khát sức mạnh của Trương Vinh Phương lớn hơn.
Nếu hắn mạnh hơn Tiêu Đằng, căn bản là không cần phải chịu đựng uất ức này.
“Cảm ơn sư tỷ.” Trương Vinh Phương lại hướng về phía Triệu Đại Thông, cảm ơn thêm một lần nữa.
“Không cần, đi thôi. Sư phụ đang đợi chúng ta đấy.” Vẻ mặt Triệu Đại Thông cũng hơi khó coi.
Nửa đêm, tiểu Anh sư muội đột nhiên biến mất. Mọi người ngủ không ngon giấc, nên tâm trạng ai cũng khó chịu.
Tiêu Thanh Anh ở một bên thấy vậy thì vội vàng bước nhanh đến đến bên cạnh Tiêu Đằng và Triệu Đại Thông, không hề nói gì.
Động tĩnh vừa rồi của bọn họ cũng đánh thức không ít đạo nhân xung quanh.
Đạo nhân phụ trách tuần đêm cũng tiến đến hỏi thăm vài câu, nhưng bị Tiêu Đằng chặn lại nên cũng không hỏi nhiều.
Chỉ cần không phạm tội, không có việc gì xảy ra thì mấy việc nhỏ như lẻn xuống núi này tất nhiên sẽ do các pháp sư của sư môn tự xử lý.
Mọi người đi thẳng về lầu các của Tiêu Dung.
Trong lầu các đèn đuốc sáng choang, đã có không ít người đứng ở đó.
Trên tóc Tôn Nguyên Phong vẫn còn dính nước mưa, hẳn là do chạy khắp nơi để gọi người.
Trần Tuệ cúi đầu, lặng lẽ ngáp một cái.
Đôi mắt của Hồng Đạt khép hờ, giống như đang ngủ lại giống như rất tỉnh táo
Tiêu Dung đang ngồi trên ghế thái sư, trên tay cầm một chén trà nóng. Thế nhưng trên mép chén trà đã xuất hiện đầy vết rạn nhìn rất mới, hình như là vừa mới nứt ra.
Ông ta có vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng rõ ràng không bình yên như vẻ bề ngoài.
Hai đệ tử tạp dịch cẩn thận thu dọn đồ đạc xung quanh. Sau khi Tiêu Đằng, Triệu Đại Thông, Trương Vinh Phương và những người khác đi vào, họ tự mình rời đi, đóng cửa lại.
Chỉ còn những người thuộc môn hạ của Tiêu Dung ở lại.
Sau khi đưa Tiêu Thanh Anh vào cửa, ba người đều khom mình hành lễ.
"Sư phụ!"
Tiêu Thanh Anh hơi câu nệ, không dám nhìn vào mắt phụ thân mình.
"Phụ thân...."
Tiêu Dung đưa mắt nhìn những người có mặt ở đây. Ánh mắt lão ta thoáng dừng lại trên người Trương Vinh Phương có bộ dạng chật vật nhất.
"Nói đi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Tiểu Anh lại suýt chút nữa biến mất?"
Ánh mắt lão nhìn về phía đại sư huynh Tiêu Đằng.
Im lặng.
Trong lư hương cách vách, một nén hương đang chậm rãi bốc lên khói trắng.
Khí tức giống như xạ hương thoang thoảng, rõ ràng là có tác dụng ngưng thần tĩnh khí.
Lúc này không khí càng lộ rõ vẻ ngột ngạt.
"Vừa rồi đệ tử nghe thấy động tĩnh nên ra ngoài kiểm tra. Kết quả phát hiện Trương Vinh Phương đang lén lén lút lút ôm tiểu Anh sư muội, không biết là muốn làm gì! Ta nhất thời nóng giận, liền chuẩn bị ra tay…”
Tiêu Đằng hít sâu một hơi, là người đầu tiên lên tiếng.