Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 70: Cao thủ Ngũ phẩm

Chương 70: Cao thủ Ngũ phẩm


Nhưng điểm tốt duy nhất của ông chính là nhìn người cực chuẩn.
Có ông tận mắt nhìn qua, xem ra Trương Vinh Phương đúng là bị Tiêu Dung nghi oan rồi.
"Sư phụ… ngài không hiểu gì về ta mà cứ thu luôn như vậy ư?"
Sau khi đứng dậy, Trương Vinh Phương vẫn có chút khó mà tiếp thu nổi.
Quan hệ sư đồ ở thời đại này chẳng phải là việc nhỏ đâu.
Đồ đệ tất nhiên là phải hiếu thuận với sư phụ như phụ mẫu. Sư phụ cũng phải trợ giúp, bồi dưỡng đệ tử trên mọi phương diện.
"Sợ cái gì chứ? Chỉ với công phu mèo cào của ngươi hả? Lão đạo dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi, còn sợ ngươi làm phản chắc?" Trương Hiên ngồi lại lên bồ đoàn, khôi phục trạng thái lão miêu híp mắt lúc trước.
"Sư phụ chúng ta lúc còn trẻ chính là cao thủ Ngũ Phẩm hàng thật giá thật đấy!" Trương Tân Thái đứng bên cạnh, thấp giọng giới thiệu.
Cao thủ Ngũ Phẩm?!
Trương Vinh Phương hơi chấn động, cung chủ của toàn bộ Thanh Hòa Cung chẳng qua cũng chỉ là Lục Phẩm.
Phẩm cấp Ngũ Phẩm, đoán chừng cũng chỉ có Giám Sát Viện và chủ quản phòng Tuần Chiếu mới có thể đạt tới…
"Được rồi, không cần khen ta nữa, lúc tuổi còn trẻ lão đạo có thể một người đánh xuyên toàn bộ Đại Đạo Giáo, ta còn cần người khác nói à?" Trương Hiên cười khẩy.
"Được rồi được rồi đừng nói khoác nữa." Trương Tân Thái mau chóng cắt ngang lão cha nhà mình nói khoác.
"Vinh Phương sư đệ, hiện giờ đệ cũng đã luyện Nhạc Hình phù, ta xem trên người của đệ, sợ là không thể nào chỉ là Dưỡng Huyết đi?"
Ánh mắt hắn không phải người bình thường có thể so sánh, ngay cả Triệu Đại Thông đều có thể cảm giác không đúng, thì hắn càng là từ lúc gặp mặt đã phát hiện Trương Vinh Phương ẩn giấu bí mật rồi.
"Ta chỉ là một Man Nho phổ thông… Ngày sau cho dù võ công có thành, lại có thể thế nào? Một chút ẩn giấu đều chỉ là vì tự bảo vệ mình, không đáng giá nhắc tới."
Trương Vinh Phương không có phủ nhận, hắn đúng là cố ý lộ ra một điểm dấu hiệu, nhưng chẳng qua là cố ý để lộ trình độ Rèn Gân thôi.
Dù sao nhiều khi sức lực ngươi có lớn không, trong lúc luyện tập với nhau rất khó để ẩn giấu.
Ngươi có thể giả vờ thở dốc, thế nhưng nhịp tim mạch đập của ngươi, ra mồ hôi không, da có sung huyết hay không, những điều này đều là sơ hở.
"Man Nho? Ha, nó tính là gì chứ? Nếu như võ công ngươi đủ cao, triều đình vẫn sẽ trọng dụng như thường. Hiện nay Đại Linh trọng võ khinh văn, đừng xem bắt đầu luyện võ công vừa khổ lại không được tốt lắm, cùng lắm chỉ là mấy tên lính tinh nhuệ, nhưng nếu là cao thủ đứng đầu, mặc giáp cầm khí cụ, cưỡi ngựa xung phong, có khi có thể làm đại tướng tiên phong luôn đấy!" Trương Tân Thái cười nói.
Lúc này, hắn cũng không nói lời vô ích, cáo biệt Trương Hiên rồi kéo Trương Vinh Phương đi phòng đệ tử.
Đem hành lý của hắn đến một gian phòng là chỗ ở mới.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Trương Vinh Phương đã bị Trương Tân Thái kêu dậy.
Hai người một đường lại đến lầu các của Trương Hiên.
Lão đầu bướng bỉnh ấy đã luyện xong một bộ công pháp từ lâu, sớm chờ ở nơi đó.
Nhìn hai người khoan thai đến chậm, lão ta cũng không để ý.
"Sau này dậy sớm một canh giờ."
"Vâng." Trương Vinh Phương nhất thời cảm thấy được chỗ bất đồng, hắn ở bên Tiêu Dung không ai sẽ quan tâm hắn dậy lúc mấy giờ.
Tiêu Dung hoàn toàn tự do quản lý như thả dê.
Mà nơi này hình như bất đồng.
Không đợi hắn hoàn hồn, Trương Hiên đã xoay người hướng đi tới cửa sau của lầu các.
"Đi, đuổi kịp." Trương Tân Thái đẩy hắn, cũng cùng đi theo.
Trương Vinh Phương vội vàng đuổi theo.
Ba người tới phía sau lầu các.
Sân sau là một không gian đơn độc, tương đương với một phần mười diện tích đạo tràng, lấy ra cho mấy người luyện tập võ công là dư dả rồi.
Trương Hiên đã đứng ở trước dàn vũ khí, chắp tay nhìn hai người.
"Ngươi lựa chọn võ tu, luyện Nhạc Hình phù cho ta xem một chút."
"Vâng."
Trương Vinh Phương tiến lên, nâng tay, bắt đầu diễn luyện Nhạc Hình phù đâu ra đấy.
Không bao lâu, ba mươi hai chiêu đã đánh xong, hắn thở dài một hơi, thu thế, đứng lại.
"Rất lưu loát. Nhạc Hình phù đã không cần dạy nữa." Trương Hiên mãnh liệt tiến lên, tốc độ cực nhanh bắt lấy cánh tay Trương Vinh Phương.
"Đi." Lão ta nắm chặt tay. Khí lực lớn giống như là ưng trảo, gần như khiến cánh tay của Trương Vinh Phương có thêm năm cái lỗ thủng.
Theo bản năng, Trương Vinh Phương cảm thấy một cảm giác nguy cơ nhào tới trước mặt.
Hắn vội vàng dùng sức giãy dụa.
Hai người va chạm khí lực.
Trương Hiên hơi chao đảo một cái, buông tay ra, trên mặt lộ ra ý cười.
"Hảo tiểu tử, quả nhiên là Rèn Gân rồi, có ý tứ." Lão ta quay đầu nhìn sang Trương Tân Thái ở bên cạnh.
"Hắn tập võ một năm rồi nhỉ?"
"Gần vậy." Trương Tân Thái gật đầu.
"Tốt!" Trương Hiên vỗ mạnh lên lưng của Trương Vinh Phương. "Mầm tốt như vậy, quả nhiên Tiêu Dung kia có mắt không tròng! Ha ha ha!"


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất