Chương 1: Vụ tỏa kinh kỳ. - Quyển 1: Gián điệp khắp nơi
Tháng bảy là thời điểm nóng nhất của Bắc Kinh.
Vào thời tiết này ra đường không phải là chuyện hay, trời nóng như xông hơi, người thì nhiều như kiến bò khắp nơi, xe thì chen chúc đua nhau bấm còi, đâu đâu cũng thấy người với xe, cái nóng làm người ta mất kiên nhẫn, dồn hết bực tức vào cái còi hành hạ nhau, chẳng ích lợi gì càng tăng thêm số lượng âm thanh khiến chính bản thân cũng bực.
Dưới đất đã như vậy, còn cả bụi mù góp vui ở trên trời, xám xịt như cái nắp vung lớn úp lên đầu, chẳng thoải mái chút nào.
Tình cảnh ấy có thơ khen rằng: Ngẩng đầu chẳng thấy trời, cúi đầu chỉ thấy tắc.
Nhìn đi, lại tắc rồi.
Trên con đường thông tới vành đai thứ ba, dòng xe đi với tốc độ rùa bò, tốc độ cứ chậm dần chậm dần cho tới khi dừng lại.
Một chiếc xe thương vụ có ghi dòng chữ " Điều tra thương vụ Cáp Mạn" bị kẹp giữa dòng xe đi về phía trước. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, nữ tài xế mặt mày thanh tú, tóc ngắn tới vai thò đầu ra, cô cố nhịn hơi nóng mùi xăng cùng với âm thanh inh ỏi làm người ta phát điên, nhìn về phía trước lại nhìn về phía sau. Trước chẳng thấy đầu, sau chẳng thấy cuối, tiến thoái lưỡng nan rồi, gương mặt xinh đẹp của cô buồn như phủ cả tầng sương mù.
Rất nhanh cô ấn cửa sổ xe lên, loại thời tiết này mà không đeo khẩu trang lộ mặt ra giữa ngoài trời cần phải có dũng khí rất lớn. Cô nới lòng đai an toàn rồi dứt khoát tắt máy luôn, thuận tay lấy một lon nước ngọt từ tủ lạnh nhỏ trên xe, đưa cho nam tử vẫn chuyên tâm xem báo ngồi ở ghế phụ lái.
" Giám đốc Tạ, phải đợi một lát đấy." Nữ tài xế nói:
Nam tử kia chỉ nhướng mí mắt lên biểu thị đã biết chứ không hề nhận lấy lon nước ngọt mà cô đưa cho, hời hợt nói:" Không cần đâu, tôi không uống những loại đồ uống có ga."
Nữ tài xế hơi chần thoáng chốc, cô không mở lon mà lại đặt xuống, khi làm việc không nên để lại cho người ta ấn tượng quá tùy tiện, huống hồ là trước mặt cấp trên. Huống hồ hơn nữa là trước mặt vị tổng giám đốc công ty không mấy khi thấy mặt này.
Trong thời gian chờ đợi, cô mấy lần liếc mắt nhìn giám đốc Tạ đang chuyên tâm đọc báo, thời buổi này người đọc báo không còn nhiều nữa, đó là thói quen của thế hệ trước rồi. Gương mặt vuông vức, ngay ngắn chỉnh tề, áo sơ mi casual đơn giản, trông có vẻ rất thoải mái, cổ tay đeo chiếc đồng hồ Citizen kiểu cũ, bình dị tới mức mộc mạc.
Có điều bề ngoài và nội hàm thường không liên quan tới nhau. Trong cái nghề điều tra thương nghiệp này có một nửa biết tới đại danh của tổng giám đốc Tạ Kỳ Phong của Công ty Cáp Mạn. Một nửa khác thì căn bản là có nghiệp vụ qua lại với Công ty điều tra thương vụ Cáp Mạn rồi. Bạn bè, người quen, quen biết cũ tạo thành một vòng tròn mà trong mắt người ngoài nhìn vào thấy rất là thần bí.
Cái vòng tròn này không lớn, nhưng thanh danh của Cáp Mạn và giám đốc Tạ thì không nhỏ, rất nhiều người biết quá trình phát tích của giám đốc Tạ, mười mấy năm trước anh chỉ là một sinh viên đại học hoàn toàn vô danh, từng bày sạp hàng, đi đào sắt, buôn bán than, tiếp xúc với internet, IT hay VC gì đó đều chơi qua hết, nhưng chẳng có cái nào thành công. Nhưng cũng chính vì kinh nghiệm thương trường đánh đâu thua đó khiến hắn sau đó vào nghề điều tra thương vụ như cá gặp nước, chỉ vài năm thôi mà biến công ty nhỏ mười mấy nhân viên trở thành công ty kiệt xuất trong nghề.
À phải rồi, còn một điều quan trọng nhất, nữ tài xế nhớ ra: Giám đốc Tạ chưa kết hôn.
Nghĩ tới đó nữ tài xế len lén nhìn gương chiếu hậu, xem khuôn mặt mình có tì vết nào không, may quá, trên gương là một cô gái thương vụ điển hình, trang trọng, chín chắn. Lại cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi công sở, rất tốt, đường cong uốn lượn, vốn liếng đầy đủ.
Chỉ tiếc hôm nay không biết trước giám đốc Tạ sẽ tới công ty, lại còn điểm danh muốn cô đi cùng, nếu không cô mặc váy ngắn, đi tất lụa rồi. Nhưng không phải không có cách khác phục, cô hơi nghiêng người giả vờ đang quan sát ngoài đường, nhưng âm thầm cởi thêm một cúc áo ra, vốn định cởi thêm cái cúc nữa, nghĩ làm thế lộ liễu quá nên thôi.
Cô quan sát rất lâu, kết quả khiến cô thất vọng như trước giờ, giám đốc Tạ xem báo rất chăm chú, tựa hồ không bận tâm tới chuyện xung quanh, đừng nói cô chỉ cởi thêm một cái cúc, e cởi hết cũng chẳng ích gì. Giống như nhiều người trong nghề lén gọi sau lưng hắn là " Tạ công công" vậy, rất khó thấy hắn nhìn cô gái nào với ánh mắt hứng thú.
Dùng mỹ sắc không được, vì thế cô bắt đầu kiếm đề tài, nguyên tắc hàng đầu của nơi công sở, im lặng không phải là vàng, biết ăn nói mới thắng được. Nữ nhân làm việc ở nơi công sở đi theo quy tắc ngầm không được, vậy thì dựa theo quy tắc thông thường, thể hiện năng lực của mình.
Cô nhìn thấy giám đốc Tạ lật sang trang, tìm được đề tài, nhẹ giọng nói:" Sự kiện này khả năng sẽ ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của chúng ta."
Đó là bài báo Cảnh sát thủ đô triển khai hành động thanh tra cấm chỉ hơn ba mươi công ty điều tra thương vụ. Cô đã xem qua bài báo này rồi, do mấy công ty thám tử tư vì đòi nợ bằng bạo lực mềm, điều tra hôn nhân gây ra vụ án hình sự, khiến hơn ba mươi công ty điều tra thương vụ dính líu bị treo giấy phép kinh doanh, còn có mấy chục người bị xử phạt hình sự. Trong nghề điều tra thương vụ của thủ đô, có thể tính là hạnh động lớn ít tấy nhiều năm qua.
" Chắc chắn là có rồi, Đường Anh, cô đã vào nghề mấy năm rồi, cái nhìn của cô về chuyện này ra sao?" Tạ Kỳ Phong chậm rãi hỏi, lời dứt rồi mới quay đầu sang, trước mặt hắn là một cấp dưới ăn mặc đúng mực, kinh nghiêm phong phú, đã công tác trong nghề vài năm:
Cô tên là Đường Anh, năm nay 29 tuổi, là cố vấn pháp luật kiêm giám đốc nghiệp vụ của công ty. Giống tất cả ngành nghề, chuyện làm ăn thế nào cũng phải cần chút hiệu ứng mỹ nữ, Đường Anh chắc chắn xứng đáng với vai trò này, bất kể là chuyên môn hay dung mạo, cô đều xuất sắc hơn người.