Chương 11: Phỏng vấn phong vân. (1)
Cái mặt ngựa của Bao Tiểu Tam đỏ rực, hắn làm sao ngờ được, cái Bắc Kinh này rộng như thế, vậy mà sao gặp đúng cái thằng nửa trai nửa gái bị mình hại, lúng túng giải thích:" Tao cũng là người bị hại mà, tao tới chợ lao động ở Sùng Văn Môn kiếm việc nào đó làm tạm vài ngày, thế là có thằng đầu buồi tới hỏi tao dám đánh nhau không? Tao cứ tường là đang gom người làm mấy chuyện ồn ào, đương nhiên là dám, hắn liền kéo tao và Bàn Đậu đi, ai mà ngờ chỉ có hai bọn tao, tới nơi Bàn Đậu không dám ra tay ... Tao đánh xong mới biết là đánh cảnh sát."
" Hắn ngốc như vậy đấy, cậu đừng so đó với hắn, cậu nói xem có người bình thường nào đi làm chuyện đấy không? ... Còn mày nữa Tam Nhi, mày không nghĩ xem, loại như mày bỏ ra 100 là được rồi, người ta bỏ 700, làm gì có chuyện gì tử tế được?" Cừu Địch vừa mắng vừa giảng hòa hai bên:
Cảnh Bảo Lỗi nghe kể ngọn nguồn thì cũng đã nguôi giận rồi, đều là anh em cùng khổ với nhau, so đo cũng làm được gì, tới mức này rồi đòi bồi thường được sao, bất lực nói:" Thôi bỏ đi, tao không thù oán gì mày, mày đi sớm đi, đồn công an thế nào cũng bắt mày."
Bao Tiểu Tam nghe vậy rùng mình:" Ừ, tao, tao biết rồi ... người anh em, hay là thế này, tao cho mày 300."
" Thôi, thôi, không hiểu mày nói gì hết." Cảnh Bảo Lỗi xua tay, hắn có ngu đâu mà dính vào chuyện này, cầm tiền của thắng ngốc này, đến khi cảnh sát tóm được, chẳng may khai ra chia cho mình 300, có phải chết mình không:
Bao Tiểu Tam nói thế thôi cũng chẳng định trả thật, bằng chứng tay hắn còn chẳng cho vào túi. Cừu Địch biết thằng này là loại hàng gì, trừng mắt hỏi:" Sao mày còn chưa biến đi, lượn lờ ở đây làm gì?"
" Tao tới ứng tuyển." Bao Tiểu Tam đáp hết sức hiển nhiên:
" Mày ngay cả chữ trên đơn chuyển phát còn không đọc được hết, ứng với tuyển cái gì?" Cừu Địch mắng nhỏ:
Cảnh Bảo Lỗi thì chết lặng, người tới phỏng vấn kém tới trình độ đó à, công ty này tuyển người kiểu gì vậy?
Nhưng không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn, Bao Tiểu Tam cầm di động lên hớn hở nói:" Tao muốn tới ứng tuyển đâu, nhận được tin nhắn nói vinh hạnh thông báo cái gì đó ... Tao lần đầu được vinh hạnh bao ăn, ăn xong buổi tối tao lên tàu hỏa cũng chưa muộn. Nơi này vừa có gái lại có điều hòa, sướng hơn ngoài đường nhiều."
Đó chỉ là những lời khách khí của đơn vị tuyển dụng thôi, ở đâu chẳng thấy, nhưng mà cái thứ người chỉ vì được ăn một bữa mà tới ứng tuyển, quên cả cảnh sát đang tìm mình thì lần đầu mới thấy. Cảnh Bảo Lỗi nhìn bộ mặt vừa nghiêm túc vừa hưng phấn của Bao Tiểu Tam thì có cố cắn chặt răng vẫn phát ra tiếng cười:" Nhân tài, mày chắc chắn là nhân tài hàng đầu rồi."
" Xưa nay anh tài thường bị đố kỵ, Tam Nhi, mày phải cẩn thận. Người tốt nghiệp Bắc Đại còn kiếm ăn ngoài đường phố như mày không phải nhiều đâu." Cừu Địch nhắc nhở:
" Cái gì? Hắn tốt nghiệp Bắc Đại à?" Cảnh Bảo Lỗi giật mình, đó là đại học số một trong nước, tốt nghiệp Bắc Đại mà rơi vào cảnh này thì không còn lẽ trời nữa:
Cừu Địch ghé tai Cảnh Bảo Lỗi thì thầm cái gì đó, Cảnh Bảo Lỗi cười té ghế luôn, lại nhìn Bao Tiểu Tam, đang cười đắc ý lộ hai cái răng nanh, đoán chừng trong số những người tới ứng tuyển hôm nay chỉ hắn là không căng thẳng. Muốn giận tên này cũng không được mà.
Đúng chín giờ cửa mở ra, hai nữ một nam ăn mặc nghiêm chỉnh đi vào phòng hội nghị, trong đó có một mỹ nữ, mắt Bao Tiểu Tam tức thì sáng lên. Bên tuyển dụng tới rồi, những người tới ứng tuyển đồng loạt ưỡn thẳng lưng ngồi ngay ngắn, cố gắng tạo ra ấn tượng tốt.
Mỹ nữ ngồi ở giữa đeo kính lên, hắng giọng nhìn quanh một lượt, nghiêm túc giới thiệu:" Tôi là Đường Anh phụ trách pháp lý của Công ty điều tra thương vụ Cáp Mạn, đây là chủ quản Lữ Thiên Tư, chủ quản Lý Tằng Hoa của công ty. Hôm nay sẽ do chúng tôi chủ trì cuộc tuyển dụng này."
Người ứng tuyển vỗ tay rào rào, Đường Anh vừa mới xuất hiện một cái làm mấy cô gái tới ứng tuyển lập tức thành vịt con xấu xí, cô hơi khom người một cái coi như chào lại, sau đó mở đầu:" Hôm nay thời gian phỏng vấn rất ngắn, mỗi người có năm phút, công bằng, công khai, công chính, không phải né tránh ai ... Bây giờ chính thức bắt đầu, người đầu tiên, Bao Tiểu Tam."
Cái tên này hàm nghĩa phong phú vô cùng, cả phòng vừa nghe đã cười rộ lên, đến ngay cả ba người chủ trì cũng không nhịn được cười.
Bao Tiểu Tam đáp lời đứng trước ba người tuyển dụng, hắn rất không biết điều, cứ nhìn chằm chằm Đường Anh, không ngờ làm cô bị nhìn đỏ mặt.
Chủ quản Lữ vội xen vào, hắng giọng:" Giới thiệu bản thân đi."
" Tôi họ Bao, tên Tiểu Tam, cái tên này có nghĩa khác, có điều khi cha tôi đặt tên cho tôi còn chưa có cái từ Tiểu Tam, tôi thực sự không phải cố ý." Bao Tiểu Tam cứ như sợ người ta hiểu lầm, nhưng càng giải thích thì tiếng cười càng to, hắn bực mình quay đầu lại quát:" Cười cái gì mà cười, cái tên này truyền đạt lý tưởng của toàn bộ nam nhân.
Chết mất thôi, ở dưới cười không kiểm soát nổi, vừa mở đầu đã hỗn loạn rồi, Đường Anh cố gắng kiểm soát cơ mặt nói to:" Vào thẳng đề đi, tốt nghiệp trường gì? Chuyên ngành thế nào?"
" Tốt nghiệp Bắc Đại, chuyên ngành cơ học ứng dụng." Bao Tiểu Tam dõng dạc nói:
Chỉ một câu thôi làm trong phòng im phăng phắc, oa, thì ra là nhân tài hàng đầu, bảo sao mà khác người như thế. Tức thì những người ứng tuyển chỉ có bằng đại học loại hai, loại ba vừa rồi còn cười người ta xấu hổ vô cùng, tự tin cũng chạm đáy, thế này thì đấu làm sao được?
" Cậu tốt nghiệp Bắc Đại ..." Đường Anh chấn kinh vô cùng, vội vàng lật lý lịch, rõ ràng đã loại bỏ những sinh viên tốt nghiệp trường kiểu này rồi mà:
" Đại học Dự Bắc, gọi tắt là Bắc Đại." Bao Tiểu Tam bổ xung:
Ba người tuyển dụng líu lưỡi, người ứng tuyển quá nửa hộc máu, nửa còn lại cười phun bọt, Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi ngồi hàng cuối đã biết đáp án cũng không nhịn nổi cười.