Chương 25: Tha hương kỳ ngộ. (3)
" Thôi xong rồi, nơi này đồng không mông quạnh, chẳng lẽ ngủ ngoài nơi hoang dã cho sói nó tha à?" Bao Tiểu Tam tinh thần sa sút, đừng nói là đã hết phòng rồi, dù có thì kinh phí dự chi của bọn họ có 1000 đồng mỗi người mười ngày, làm sao mà ở nổi:
Bây giờ sau cuộc hành trình dài, ai nấy vừa đói vừa mệt, bắt đầu hoài nghi năng lực của người dẫn đội rồi, nhìn Quản Thiên Kiều đợi cô giải thích, chẳng lẽ không đặt phòng trước?
Quản Thiên Kiều cũng sững sờ, cô cũng đâu ngờ đặt phòng trên mạng không được đã đành, tới tận nơi kết quả lại thế này, lúng túng không biết làm sao. Nhìn mặt đó là không hi vọng gì rồi, Bao Tiểu Tam sực nhớ ra:" Cừu Địch, chẳng phải mày từng đi phượt mấy nơi rồi à? Phải làm sao?"
Cảnh Bảo cũng than vãn:" Tôi bắt đầu nhớ ga tàu điện ngầm ở thủ đô rồi, ít nhiều thì không có nguy hiểm nhân thân."
Cừu Địch bóp trán, y đã lo sợ chuyện này ngay từ đầu rồi, đã hỏi bọn họ là có chắc muốn tham gia chuyện này không ... Mà thôi, chuyện tới nước này có nói cũng chẳng giải quyết được gì chỉ thêm mâu thuẫn:" Trước tiên chúng ta giải quyết vấn đề ăn uống đã, nơi ở thì tính sau."
Quản Thiên Kiều rụt rè nói:" Tôi vừa hỏi rồi, nhà khách chỉ chuẩn bị cơm hộp đăng ký trước, không tiếp khách lẻ."
" Thì tìm chỗ khác, tôi không tin nơi có nhân khẩu lưu động lớn thế này lại không có chỗ nào để kiếm cái ăn ..." Cừu Địch dẫn mọi người đi qua dãy nhà khách, rẽ qua một con đường không nằm ở trục giao thông chính, vòng vèo một hồi toàn là nhà cửa đóng im ỉm:
Bụng bốn người bắt đầu sôi lên rồi, không ai ngờ tới tình huống này, giữa thời hiện đại mà không kiếm nổi chỗ ăn uống? Lên mạng tra tin cũng vô ích, chỉ có đúng cái nhà khách kia thôi.
Quản Thiên Kiều cắn răng đi đầu, chỉ tay tới con phố nhỏ:" Đi con đường này đi, chúng ta chưa đi."
" Không, rẽ vào đây xem, thấy đống rác kia không? Toàn là rác nhà bếp, thế nào cũng có chỗ ăn uống." Cừu Địch chỉ một phố khác, đó là cái ngõ đầu ngõ là bức tường đổ, thành nơi đổ rác:
Bọn họ đi vào cái ngõ nhỏ đó, ngõ không sâu, vừa rẽ một cái liền thấy không gian trước mắt rộng mở hẳn, tựa vùng trời đất khác, một loạt tấm biển đập vào mắt, oa, nào là lẩu Tứ Xuyên, sủi cảo kiểu Tần, bánh bao Hô Diên, Lòng cừu Lão Cách, cả một loạt cửa hàng ăn bày ra trước mắt trên con phố nhỏ lát gạch.
" Hay!" Cảnh Bảo Lỗi vui mừng, lúc này nhìn thấy quán ăn làm người ta hưng phấn hơn là nhìn thấy mỹ nữ:
" Bảo sao lúc nãy chúng ta không thấy." Bao Tiểu Tam nhìn quanh, chỗ này vừa vặn bị một khu dân cư chắn mất, nếu không biết thì thực sự là không đi xuyên qua được đường phố lộn xộn như như Bát Quái Trận:
Lúc này mọi người đã ngửi thấy mùi gây của thịt cừu, mùi khói bếp rồi, bước chân liền đi nhanh hơn. Ai mà ngờ, biển hiệu thì nhiều đấy, nhưng mà toàn là những nhà chưa mở cửa, đoán chừng là đi đóng phim cả rồi. Bọn họ chẳng còn lựa chọn nào khác, xông thẳng vào nhà hàng món Xuyên.
May quá nhìn thấy bà chủ đang cầm chìa nấu nướng, bốn người chưa kịp hòi gì thì bà chủ đã nói rồi:" Ăn cơm à, đi rửa mặt đi, giờ này chỉ có nhà hàng chúng tôi có cái ăn thôi, nơi khác đi diễn xuất kiếm tiền rồi:
Đây đúng là khách tới như về nhà, bà chủ còn đích thân đi múc nước cho bọn họ vào một cái chậu, nước chỉ ngập được tới bàn tay, nói:" Nước ở nơi này quý lắm, chỉ có chừng đấy thôi, rửa tạm vậy."
Bằng này nước thì rửa thế nào đủ, nhưng mà còn cách nào khác đâu, bốn người lấy khăn mặt ra, nhúng ướt nước, sau đó cẩn thận lau mặt, rồi xoay mặt kia của khăn lau tay.
Bà chủ hướng ra sân sau, giọng ông ổng:" Diễm Hồng, gọi anh con ra làm việc, có khách tới."
" Dạ ... Ra đây!" Một giọng nữ đáp lại:
Âm thanh đó nghe rất mê người, Bao Tiểu Tam tức thì vươn dài cổ ra nhìn, Quản Thiên Kiều sợ hắn làm bẽ mặt mọi người, ra sức kéo hắn ngồi xuống. Cảnh Bảo Lỗi thì như phát hiện ra lục địa mới, chỉ thực đơn trên tường, nói với mọi người:" Xem kìa, đây là thực đơn ngầu nhất mà tôi từng thấy đấy."
Ba người còn lại đồng loạt nhìn thực đơn lớn chiếm hết cả một mặt tường nhà hàng, Cừu Địch lẩm bẩm đọc:" Khiến chúng ta đều muốn đi ăn hương xuân ... Sao nghe quen thế nhỉ, hình như là tên một bộ phim?"
" Không phải là hình như, tất cả thực đơn ở đây là là tên phim ... Ngưu bách diệp của chúng ta, đây là tên lái đi của một bộ phim nông thôn lâu lắm rồi, tên phim là Ngưu bách tuế của chúng ta." Cảnh Bảo Lỗi hưng phấn giải thích:
" Thần vịt hiệp lữ ... Vịt quay một cặp ... Ha ha ha ha, quá sáng tạo, thiên tài." Bao Tiểu Tam vỗ đùi cười khành khạch, hiển nhiên món ăn này được sửa từ Thần điêu hiệp lữ, hắn từng nghiên cứu bộ truyện đó:
Thế là mọi người đua nhau đọc, món hồi oa nhục thì gọi là "Xuân quang xán lạn Trư Bát Giới - Sunny Piggy", thịt cừu xiên thì gọi là " Cừu vui vẻ và Sói xám", còn cả Phong cuồng đích thạch đầu - Crazy Stone sửa thành Phong cuồng đích thỏ đầu, năm đồng một cái. Hoang đường nhất là món hầm hổ lốn, lấy tên là Chung cư tình yêu - Ipartment, làm mọi người không hiểu. Đúng lúc ấy phục vụ viên đi lên, mọi người liền chỉ món ăn hỏi.
Phục vụ viên giọng trong trẻo nói:" Mọi người chưa xem bộ phim đó sao, trong phim đó rất nhiều nam nữ ở chung, quan hệ nam nữ hỗn loạn, không phải là hầm hổ lốn thì là gì?"
Cô em này nói có lý lắm, Cảnh Bảo Lỗi giơ ngón cái lên tán thưởng, Bao Tiểu Tam thì cười lấy lòng hỏi cô phục vụ:" Em tên là Diễm Hồng phải không?"
" Đúng rồi!"
Phục vụ viên tuổi mới trên hai mươi, môi chúm chím, gương mặt xinh xắn, mặc chiếc quần jean trễ cạp, phần bụng dưới chặt bó khiến vóc dáng thêm yểu điệu, thân trên lại là áo thun cộc, lộ ra một đoạn bụng trắng nõn thấp thoáng cùng cái rốn, chết người hơn cả là do đang ngồi ánh mắt Bao Tiểu Tam vừa vặn nhìn vào mảng da bụng đó, làm hắn thấy bụng co giật, học cách ăn nói văn nghệ của Cảnh Bảo Lỗi:" Ồ, cái tên rất có ý thơ."
Quản Thiêu Kiều và Cảnh Bảo Lỗi cùng nhăn mặt, Tam Nhi quả nhiên là loại đơn thuần, đối xử với cô gái nào cũng giống nhau, đôi mắt tỏa dâm quang rừng rực kia mà quan tâm tới thi từ mới là lạ.