Thương Tiến Tửu

Chương 19: Thật giả

Đêm mùa hạ nóng nực, trăng như ngọc bích treo ngọn cây.

Thân thể Tiêu Trì Dã cường tráng, rượu vào xong là nóng. Giờ hắn đang nóng nảy cực kì, nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Xuyên xuống dưới đây, nói: “Chùa Chiêu Tội còn có thể dạy người thanh tâm quả dục, thay đổi tính tình cơ à.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta giỏi nhất là nhẫn nhục chịu đựng.”

Tiêu Trì Dã nhận trà người hầu dâng súc miệng, lau miệng xong nói: “Bịa cũng giống đấy, bốn chữ này sợ là ngươi còn không biết viết.”

“Đều là gặp dịp thì chơi.” Thẩm Trạch Xuyên cũng lau tay, cười với hắn, “Vậy mà còn chân thành nữa.”

Tiêu Trì Dã chẳng nhìn y, mặc kệ vứt khăn về khay, nói: “Kịch xong rồi, ai tin đây? Không phải nên có người diễn một vai như thế sao, Tiêu Sách An ta vừa khéo phù hợp. Ngươi lại cũng xem thoải mái quá.”

“Đao này là bảo bối.” Thẩm Trạch Xuyên dời ánh mắt xuống.

Tiêu Trì Dã giơ tay cản y, nói: “Người thì không phải sao?”

Một chiếc đèn lồng trên lầu vụt tắt, Thẩm Trạch Xuyên than thở: “Lời này bảo ta trả lời thế nào đây? Rất không thích hợp đấy.”

“Ngươi khá có mắt nhìn.” Tiêu Trì Dã dời tay, đôi mắt vừa dữ vừa hung theo dõi y, “Người nhận ra đao tốt không nhiều.”

“Người thì là bảo bối đó.” Thẩm Trạch Xuyên thuận theo lời hắn, “Dĩ nhiên toàn mang theo đồ tốt thôi. Mèo mù cũng vớ được chuột chết mà, ta tuỳ tiện đoán chút thôi.”

“Sao mà ngươi khen ta một câu,” Tiêu Trì Dã nói, “ta lại cảm thấy quái lắm.”

“Nghe ít chứ gì.” Thẩm Trạch Xuyên an ủi, “Ta còn chưa nói ra lòng thành đâu.”

Người bên trên đều đi hết rồi.

Tiêu Trì Dã thờ ơ nói: “Ngươi đủ nhẫn nại đấy.”

“Không nhịn việc nhỏ ắt loạn mưu lớn, năng lực của ta còn ở phía sau kia.” Thẩm Trạch Xuyên cười, “Đừng nóng vội nhé.”

“Mưu lớn.” Tiêu Trì Dã nói, “Chốn Khuất Đô có tầm này còn gì có thể khiến ngươi mưu cầu như thế?”

“Ta nói cho ngươi nghe,” Thẩm Trạch Xuyên dừng một chút, khá là yêu thương nhìn Tiêu Trì Dã, “ngươi còn tin thật. Nhị công tử, nhìn không ra đấy, ngươi vẫn là người ngây thơ như vậy.”

“Ta là công tử bột suốt ngày rượu thịt, ăn no chờ chết.” Tiêu Trì Dã nói, “Nào có biết nhân gian hiểm ác vậy, còn có người như ngươi lừa ta.”

“Xin lỗi nhé.” Thẩm Trạch Xuyên dời bước, “Ta thấy nanh vuốt của ngươi khép lại cả rồi, thật đáng thương. Tối nay rút đao chém một cái, bản thân cũng sảng khoái phải không?”

“Một chút thôi.” Tiêu Trì Dã nhấc chân cản đường, nói, “Đi đâu đấy? Chúng ta còn chưa nói xong.”

“Đưa ngươi về phủ.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Tối nay được ngươi giải vây, ta cảm động rơi nước mắt, vậy mà chẳng có gì để báo đáp.”

Tiêu Trì Dã mỉm cười, nói: “Miệng toàn lời dối trá, lừa không ít người rồi phải không?”

“Người cắn câu không có mấy.” Thẩm Trạch Xuyên quay đầu lại, “Nói chung con người phải nói vài câu giả dối, ví như là ‘Gia đây đầy tiền’ chẳng hạn.”

Tiêu Trì Dã thu chân, nói: “Ta với ngươi giống như người kém gặp người giỏi thôi.”

“Ngươi xem.” Thẩm Trạch Xuyên ôn hòa nói, “Lại khách khí rồi.”

Quả thực không thể tán gẫu với người này.

Bởi vì không nhận ra được câu nào thật câu nào giả, câu nào câu nấy đều giống như nước đục qua loa, quanh co một vòng cũng chẳng lừa ra được thứ gì.

Tiêu Trì Dã quay người, huýt gọi ngựa của mình tới, nói: “Vì chuyện tối nay cho nên mới nói lời thân thiết với ta? Lúc này người đi hết rồi, giả bộ tiếp nữa thì không hay đâu.”

“Vậy thì có thể làm sao?” Thẩm Trạch Xuyên nhấc đèn lồng, ánh mắt vừa dịu vừa ngoan nhìn hắn, “Lại cắn ngươi một cái sao?”

Tiêu Trì Dã bỗng chốc áp sát một bước, thành thạo điêu luyện nói: “Ngươi có được dáng vẻ thế này, toàn dùng để mê hoặc lòng người thôi. Nhìn ta như vậy, là muốn ta tưởng tới gì đây?”

Thẩm Trạch Xuyên thờ ơ không động lòng, lại nhẹ nhàng nói với hắn: “Ta vốn mang đôi mắt ngậm tình như vậy mà.”

Tiêu Trì Dã dùng roi ngựa điểm nhẹ lên mi tâm Thẩm Trạch Xuyên, giễu cợt nói: “Đáng tiếc đôi mắt này, bên trong toàn là tính toán.”

“Ta sinh mệnh tiện.” Thẩm Trạch Xuyên nhấc ngón tay chậm rãi gạt roi ngựa, nói, “Không tính toán làm sao chơi được chứ?”

“Tối nay nhị công tử vì chính bản thân.” Tiêu Trì Dã vô tình nói, “Ngươi tuyệt đối đừng tự mình đa tình.”

“Đúng dịp đêm nay ánh trăng đẹp như vậy,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “sao phải phâ hỏng tâm trạng đa tình của ta.”

Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, nắm dây cương nhìn y chốc lát, nói một cách hư hỏng: “Sợ ngươi vì chút ân huệ ấy rồi dựa dẫm vào ta, khóc sướt mướt làm người ta phiền.”

“Ngươi không phải uống nhiều rượu đâu.” Thẩm Trạch Xuyên nói hàm súc, “Ngươi là bệnh hết thuốc cứu rồi.”

“Ai mà biết được.” Tiêu Trì Dã nói, “Suy cho cùng thì đâu phải ngươi chưa từng khóc lóc lăn lộn.”

Màn đêm lại tiếp tục yên tĩnh.

Tiêu Trì Dã thu ánh nhìn, xem như là thắng nhỏ một trận. Hắn giục ngựa chạy vài bước, chợt nghe người phía sau ngậm cười nói.

“Đồ năm năm trước ngươi đánh mất, tìm thấy chưa?”

Tiêu Trì Dã đột nhiên quay đầu, ghìm ngựa trấn định giây lát, lạnh lùng nói: “Trả nhẫn lại cho ta.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, ánh mắt đó khiến Tiêu Trì Dã cảm thấy rất xấu xa.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Muốn nhẫn? Dễ thôi, học hai tiếng chó sủa ta đưa ngươi liền.”

Hải Đông Thanh nhào xuống bả vai Tiêu Trì Dã, cùng với chủ nhân, lạnh như băng nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Xuyên. Đêm đã khuya, không biết gã tuần đêm nào gõ cái mõ, kinh động dập tắt đèn lồng trong tay Thẩm Trạch Xuyên.

Trên đường tối om.

Mấy ngày sau Lý Kiến Hằng mới dám lộ diện trước mặt Tiêu Trì Dã. Hắn ngạc nhiên phát hiện hình như Tiêu Trì Dã còn chưa tiêu cơn giận, lúc nghe xướng khúc còn nhai vụn băng đá rơi tứ phía, doạ mấy cô nương mảnh mai non tơ không dám lại hầu hạ.

Lý Kiến Hằng bưng cốc trà che chắn, hỏi khẽ: “Còn tức à?”

Tiêu Trì Dã nhai nát băng, nói: “Hết rồi.”

Lý Kiến Hằng nghe âm thanh “rột rột” đó mà dựng lông tơ, nói: “Sắp vào thu rồi, cứ ăn băng đá thế này, sợ khiếp ra.”

“Năm nào cũng chuẩn bị một hòm băng to tướng, để đó cũng lãng phí.” Tiêu Trì Dã gác cao hai chân, ngả người về phía sau.

“Vậy ta kể ngươi chút chuyện vui nhé.” Lý Kiến Hằng không nhịn được dịch dịch cái mông, nói, ” Phong Tuyền kia, ngươi biết hắn là ai không?”

“Ai?”

“Tiểu nương tử mà ta từng kể với ngươi ấy.” Khuôn mặt Lý Kiến Hằng ngập tràn ý cười, vẻ mặt gian giảo nói, “Phong Tuyền là đệ đệ của nàng. Nàng bây giờ đang được Phan Như Quý sủng, Phan Như Quý có thể không cố gắng đề bạt Phong Tuyền sao? Phong Tuyền này biết ăn nói, nịnh cho Kỷ Lôi cũng mở cờ trong bụng, muốn nhận hắn là con nuôi đấy!”

“Xem ra,” Một tay Tiêu Trì Dã chống đầu, hắn liếc Lý Kiến Hằng một cái, “ngươi còn thật sự để ý tiểu nương tử kia cơ đấy.”

“Chứ còn gì.” Lý Kiến Hằng nói, “Cho nên chuyện hôm đó, đều là tên khốn kiếp Kỷ Lôi khều ra cả. Phong Tuyền là con, sao dám trái lệnh cha được.”

“Nghe ý là muốn ta tha cho hắn?” Tiêu Trì Dã hỏi.

Lý Kiến Hằng co được giãn được, không có chút tâm thái hoàng gia quý tộc nào. Hắn vội vã trượt xuống ghế tựa, ngồi xổm trước mặt Tiêu Trì Dã, cầu khẩn: “Huynh đệ, ngươi hãy vì nhân duyên này của ta mà tha hắn một lần đi. Hơn nữa, chẳng phải chúng ta đã bắt hắn ăn đến ói ra sao? Dù gì cũng là người của Phan Như Quý, đừng quá không nể mặt mũi, chuyện Tiểu Phúc Tử mới qua mấy ngày, hoàng thượng còn đang nhìn vào đấy.”

Tiêu Trì Dã đột nhiên quan sát hắn, ngồi xuống nói: “Có phải ngươi đụng vào nàng ta rồi?”

Lý Kiến Hằng lầm bầm.

Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi đụng nữ nhân của Phan Như Quý ngay dưới mắt lão?”

“Nếu lão là nam nhân thật sự, ta lại đã không làm.” Lý Kiến Hằng lập tức không phục, đứng lên nói, “Lão là một tên thái giám, chỉ có chút thủ đoạn trợ hứng, cả ngày đánh một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị đến nỗi lê hoa đái vũ*! Mỹ nhân này vốn là của ta! Đổi lại là ngươi, ngươi có làm hay không?!”

*lê hoa đái vũ: hình dung tư thái khóc của mĩ nhân, như hoa lê ướt mưa 

Tiêu Trì Dã chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: “Không làm!”

Lý Kiến Hằng liền xin xỏ: “Sách An, chúng ta là huynh đệ! Có chuyện gì to tát đâu chứ? Hả? Nhắm một mắt mở một mắt thôi mà. Ngươi buông tha Phong Tuyền, ta cho ngươi chơi cái khác!”

Tiêu Trì Dã lại nằm trở lại, không hé răng.

Nếu như Phan Như Quý tra ra việc này, chuyện Tiểu Phúc Tử kia đã là cái rắm gì, lão cẩu tặc nhất định sẽ tìm cách để xử chết hai người họ. Chỉ dựa vào chuyện lão bây giờ đề bạt Phong Tuyền là đã thấy được sự yêu chiều lão dành cho nữ tử kia.

Phan Như Quý sáu mươi lăm tuổi rồi, không có con ruột, những năm qua mỹ nhân bên cạnh không một ai có thể ở lại lâu như vậy. Nếu lão thật sự coi cô nương này là kiều thê hoặc ái thiếp, chém chết Lý Kiến Hằng cũng chưa chắc không dám làm.

Tiêu Trì Dã nghe Lý Kiến Hằng lải nhải, nói: “Việc này ngươi dám làm như thế, tính toán trước rồi à?”

Lý Kiến Hằng ngồi trên thảm, cúi đầu gẩy quạt tre, lí nhí nói: “… Thật ra cũng không phải… mà nghe nói, nghe nói, trước đây Phan Như Quý cũng từng nuôi thỏ gia. Tặng lão một người chơi không phải được rồi sao?”

Thỏ gia: kỹ nam

Tiêu Trì Dã nói: “Chắc không mấy ai hơn được mỹ nhân kia của ngươi.”

Lý Kiến Hằng lo sợ bất an, cuối cùng không dám gạt hắn, nói: “Vậy… Thẩm Lan Chu, dạo gần đây nhiều người hỏi thăm lắm đó.”

“Hỏi thăm cái gì?”

“Hỏi thăm y giá bao nhiêu, nuôi nổi hay không.” Lý Kiến Hằng thấy Tiêu Trì Dã mặt không cảm xúc, vội vã víu ghế tựa nói, “Bạc thì không vấn đề, nhưng người này ta không dám đi tìm, nếu y chó cùng rứt giậu… Sách An, ngươi giúp ta lần này, chỉ cần đưa người đến chỗ Phan Như Quý, sau khi chuyện thành công ta sẽ cho y bạc! Hoàng kim cũng được!”

Tiêu Trì Dã trầm mặc chống đầu gối.

Lòng Lý Kiến Hằng cho là có hy vọng, hắn còn nói: “Không phải ngươi hận Thẩm Vệ sao? Lần này mà xong, sau Thẩm Trạch Xuyên còn dám ngang ngược trước mặt ngươi chắc! Ngươi suy nghĩ tí đi, y không chết được, lại có thể xoay chuyển tình thế nữa, bảo y làm trò này tại Khuất Đô, sau này đúng là sống không bằng chết! Huống hồ người này thái hậu cũng muốn…”

“Ta tưởng ngươi lắp não nói chuyện.” Tiêu Trì Dã chậm rãi rút chân ra, nói, “Hóa ra con mẹ nó trong đầu ngươi toàn là hồ dán.”

“Sách An, Sách An!” Lý Kiến Hằng nhìn hắn đi, túm áo choàng đuổi theo ra cửa.

Tiêu Trì Dã ra khỏi lầu leo lên ngựa, chẳng thèm quay đầu đã đi luôn.

Để Thẩm Trạch Xuyên cho Phan Như Quý độc chiếm, Phan Như Quý dám cần sao? Người này là người thái hậu luôn chú ý muốn giữ lại, Phan Như Quý mà dám, tức là tự tuyệt đường lui. Lý Kiến Hằng là đồ điên!

Thế nhưng nếu Lý Kiến Hằng dám làm thật.

Nếu Lý Kiến Hằng dám làm thật…

Sao Lý Kiến Hằng đột nhiên dám làm thế?

Thẩm Trạch Xuyên xong nhiệm vụ, mới tháo yêu bài, vừa ra cửa thì thấy tuấn mã kia của Tiêu Trì Dã.

Y xuống đài bậc, hỏi: “Đến đòi nhẫn à?”

Tiêu Trì Dã ngắt lá, ngậm giữa răng môi, nhìn y một lúc mới nói: “Ban ngày ban mặt, còn chưa tỉnh à? Đồ thì đưa đi, đừng có nói nhảm với ta.”

“Đêm đó ngươi cũng đâu gắt gỏng thế này.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn sắc trời, “Đứng ở đây học chó sủa, Tổng đốc sẽ mất mặt đấy. Xem ra không phải tới vì nhẫn. Chuyện gì? Nói thẳng.”

“Không phải là ngươi rõ chuyện gì trong lòng nhất sao.” Tiêu Trì Dã ngồi trên tảng đá, hai khuỷu tay chống lên chân dài, “Sở vương muốn đánh Tiểu Phúc Tử, ngươi ở trong chùa cũng có thể hỏi thăm ra. Ta nghĩ lại quên mất việc này, bây giờ suy ngẫm một chút, bên cạnh hắn nhất định có người của ngươi phải không? Không phải có gián điệp, thì là có người xúi bẩy hắn làm vậy.”

“Nếu ta có bản lĩnh thông thiên như thế,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “cũng không bị sa vào cảnh phải đi chăm voi lớn.”

“Thật hay giả ai biết.” Tiêu Trì Dã trong con ngươi cô lãnh, “Ngươi phải nói cho rõ ràng, ta mới có thể lựa lời để tin chứ.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất