Chương 10. -
Doro đưa Mễ Hòa ngồi vào trong tàu ngầm bong bóng, Mễ Hòa đã từng nhiều lần nhìn thấy loại tàu ngầm này trồi lên từ đáy biển trong căn cứ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô tự mình trải nghiệm, vậy nên cô vui vẻ ngắm nghía xung quanh tàu ngầm.
Cô tò mò lấy tay chọc chọc lớp vỏ trong suốt của tàu ngầm, khi dùng ngón tay chọc vào mới phát hiện nó mềm thật, còn đàn hồi, cũng không biết được làm từ chất liệu gì.
Nhưng lúc này Doro cũng không có thời gian giải thích với cô, ông ấy đang sử dụng công cụ trên bảng điều khiển, đôi tay nải chuối nhỏ nhắn của ông ấy lướt nhanh như bay trên đống nút đủ mọi màu sắc, tàu ngầm trong căn cứ cũng theo đó mà từ từ khởi động, sau đó tốc độ nhanh dần, lấy đà tăng tốc bay vọt từ căn cứ vào trong biển.
Hai người bọn họ lập tức bị nước biển vây quanh, vỏ ngoài của tàu ngầm tự động phát ra ánh sáng nhàn nhạt, trông rất giống một quả bong bóng xinh đẹp.
Lúc vừa mới trồi lên, Mễ Hòa lập tức nhìn thấy một con cá đuối ó khổng lồ đang tiến đến chỗ họ, dựa vào thân hình to lớn của con cá đuối ó và mấy cái miệng to bự bên dưới cơ thể, đây chắc chắn cũng là một con vật biến dị.
Mễ Hòa thấy chiếc tàu ngầm nhỏ của họ sắp bị con cá đuối ó dài cỡ năm, sáu mét này bao phủ thì vội vàng chỉ tay vào con cá rồi kêu lên: “Dodo, quái vật cá!”
Doro đẩy cần số, tàu ngầm bong bóng bất ngờ bay vọt về phía trước, cách con cá đuối ó thật xa, nhưng hiển nhiên con cá kia không định buông tha cho bọn họ, lập tức bơi tới, dán vào vách ngoài tàu ngầm của bọn họ.
Mễ Hòa ngồi bên trong, nhìn thấy rõ bảy cái miệng lớn đang há to dưới người con cá đuối ó này, cái miệng nào cũng sở hữu một hàm răng sắc nhọn đều tăm tắp và chúng đang gặm cắn lớp vỏ trông có vẻ mỏng manh yếu đuối của tàu ngầm.
Mễ Hòa thấy vỏ ngoài của tàu ngầm như biến dạng dưới hàm răng sắc nhọn đó thì có hơi sợ.
Nhưng hình như Doro lại không xem đây là chuyện gì to tát, chỉ thấy sau khi ông ấy nhấn vào một cái nút màu đỏ, con cá đuối ó này như thể bị điện giật, thoáng dừng động tác gặm cắn lại, hơn nữa cơ thể bắt đầu tê liệt, trượt khỏi tàu ngầm, rơi thẳng xuống biển sâu.
Khi con cá đuối thật lớn này chạm đáy biển sâu còn làm dấy lên một lớp bụi vô hình. Sau khi lớp bụi tan đi, Mễ Hòa lại một lần nữa nhìn thấy con cá, chỉ là lúc này quanh người nó có vô số con cua có càng khổng lồ sống dưới đáy biển đu bám, và chỉ trong vài giây đợi lớp bụi lắng xuống, con cá đã trở thành một bộ xương.
Chiếc tàu ngầm từ từ trồi lên, càng lên cao thì tầm nhìn càng tốt. Bầy cá cũng nhiều hơn, Mễ Hòa nhìn thấy có rất nhiều cá bơi lội xung quanh, khiến cô cảm thấy dường như mình cũng là một con cá trong biển sâu, vi vu trong biển cùng chúng nó.
Lúc này, Doro nói với cô: “Cháu nhìn bên phải đi.”
Mễ Hòa lập tức nhìn sang bên phải, chỉ thấy ở đó có một ngọn núi nhỏ màu đen trải dài từ đáy biển, kéo dài đến một khoảng xa tít tắp không thể thấy rõ, cá hồi răng kiếm và cá mú màu nâu không ngừng bơi qua bơi lại ở chỗ đó, còn có cả san hô biến dị ngụy trang thành dáng vẻ vô hại để thu hút cá nhỏ…
Khung cảnh có thể nói là ko có gì khác biệt so với cảnh quan dưới đáy biển trong ký ức hồi còn ở kiếp trước của cô. Lúc này, Doro nói: “Đây là một kiến trúc từ mấy nghìn năm trước của loài người cách cháu, tên gì nhỉ, à, tên là Vạn Lý Trường Thành.”
Mễ Hòa sững sờ, sao Vạn Lý Trường Thành lại bị nhấn chìm chứ? Còn ở dưới đáy đại dương, cách mặt biển cả một nghìn mét nữa!
Tàu ngầm nhanh chóng lướt qua Vạn Lý Trường Thành, nhưng Mễ Hòa vẫn chưa hết bàng hoàng, những con cá đuối ó biến dị mà cô nhìn thấy, giun ăn nhãn cầu cá voi gì đó đều không ấn tượng bằng việc chứng kiến Vạn Lý Trường Thành quen thuộc bị nhấn chìm trong biển sâu hơn một nghìn mét.
Nơi này thật sự không giống với thế giới trước kia, điều này khiến Mễ Hòa càng nhớ kỹ về trải nghiệm này hơn.