Chương 13. -
Chuyện Mễ Hòa mang một chậu thực vật từ mặt đất về nhanh chóng bị Hannah biết được, đồng thời cô ấy cũng biết chuyện cô mong mỏi được lên mặt đất.
Hannah sầm mặt, nhìn Mễ Hòa đứng dựa vào tường, nói với cô: “Sao con lại không biết chừng mực như vậy? Không phải mẹ đã nói với con mặt đất nguy hiểm cỡ nào rồi hả, sao con có thể tự tiện đòi giáo sư Doro đưa con lên đó vậy hả?”
Doro cũng xấu hổ, nhất là khi thấy Mễ Hòa cúi đầu đứng trong góc tường, dáng người nhỏ bé cắm mặt xuống khiến người ta nhìn mà thương.
Vừa định nói đỡ cho Mễ Hòa, Hannah lại quay sang trách trung tá Dương. Cô ấy nói: “Anh cũng vậy, lớn già cái đầu rồi, nhìn thấy Mễ Hòa lên mặt đất cũng không biết mau chóng đưa con bé về mà còn lên mặt đất bày trò với con bé! Con bé bốn tuổi, anh cũng bốn tuổi à?”
Trung tá Dương tốt tính, còn có thể trơ mặt cười với Hannah: “Lần sau tôi không dám nữa, Hannah, tha cho bọn tôi đi mà.” Thấy lông mày của Hannah nhíu chặt, anh ta lập tức sửa miệng: “Tiến sĩ Linley, tha cho bọn tôi đi mà.”
Cho dù là người điềm đạm như Hannah thì sau khi trở thành mẹ, tính tình cũng sẽ trở nên dông dài và hay cáu giận hơn trước kia.
Hannah nể mặt giáo sư Doro nên không tiếp tục dạy dỗ bọn họ nữa. Sau cùng, cô ấy nói: “Sau này, trước khi làm những chuyện như thế thì phải nói với tôi một câu!” Giáo sư Doro cũng gật đầu, bấy giờ cô ấy mới tha cho bọn họ.
Mễ Hòa thấy Hannah không còn tức giận nữa bèn chỉ vào hộp đựng thực vật chứa bông hoa sen trắng mà cô mang về rồi nói: “Mẹ ơi, hoa thơm lắm, bé cưng muốn mang về cho mẹ đấy.”
Hannah vừa nghe thấy Mễ Hòa đi đâu cũng nghĩ tới cô ấy, trái tim lại trở nên mềm nhũn, mặc dù vẫn còn nét tức giận nhưng tổng thể vẻ mặt lại dịu đi nhiều, chỉ là muốn giữ vẻ uy nghiêm cho mình nên vẫn nghiêm mặt mà thôi.
Ngoài mặt, cô ấy vẫn tỏ ra cứng rắn: “Phải chú ý tới chỉ số phóng xạ của những thứ mang về từ mặt đất!”
Sau khi tha cho Mễ Hòa, buổi tối, Hannah lại tới phòng của Mễ Hòa, đặc biệt đưa cho cô một cái hộp trong suốt thật lớn, đó là một chậu hoa vi tuần hoàn.
Đây là chậu hoa tuần hoàn được bán chạy nhất trên Tinh Võng, sau khi trồng cây vào đây, chậu hoa sẽ tự động điều chỉnh các yếu tố như ánh sáng, hơi nước, độ ẩm theo đặc điểm của từng loại cây, người mua chậu hoa chỉ cần có trách nhiệm giám sát là được, khi muốn bón phân thì ném một ít chất thải protein vào, nó sẽ tự động chuyển hóa thành phân bón cho cây trồng.
Vô cùng tiết kiệm sức lao động, là chậu hoa được bán chạy số một trên Tinh Võng, còn có người mua nó để sử dụng làm thùng rác.
Mễ Hòa lập tức ôm cổ Hannah, thơm một cái thật kêu lên má cô ấy, nũng nịu nói: “Mẹ là nhất!”
Hannah nói với cô: “Được rồi, mau bảo cha con trồng hoa vào đây giúp con đi.”
Mễ Hòa lập tức gọi trung tá Dương, thật ra trung tá Dương đã biết Hannah tới từ lâu rồi, nãy giờ luôn dựng lỗ tai lắng nghe, vừa nghe thấy mình được gọi, anh ấy lập tức đi vào, nhìn thấy Hannah, anh ấy nở nụ cười nhiệt tình.
“Tiến sĩ Linley, em đến rồi đấy à.”
Hannah thấy trung tá Dương nhoẻn miệng cười tươi rói, để lộ một hàm răng trắng tinh thì cảm thấy anh ấy có hơi ngốc nghếch, nhưng nếu bỏ qua chỉ số thông minh của anh ấy, vậy thì cơ thể vạm vỡ đó cũng rất thuận mắt.
Mặc dù dòng họ của trung tá Dương là người phương Đông, nhưng trong quá trình sinh sản hàng trăm năm, đã trộn lẫn với dòng máu phương Tây từ lâu, đôi mắt màu nâu của anh ta cũng là kiểu sâu thẳm của châu Âu, đường nét sâu sắc, cơ bắp cực kỳ cường tráng, mỗi một bó cơ đều như tràn đầy sức mạnh.
Nhưng điều hay nghe thấy từ miệng phái nữ trong căn cứ nhất đó chính là vòng eo khoẻ như chó đực của trung tá Dương…
Đương nhiên trung tá Dương không biết rằng có vài lần Hannah nghe được mấy lời bàn tán về anh ấy, nhưng anh ấy cũng biết ưu thế của bản thân ở đâu, nên dù chỉ là dời một bông hoa sang chậu mới mà thôi, anh ấy cũng phải ráng cởi vài cái cúc, để lộ cơ ngực săn chắc.
Tuy chỉ số thông minh của trung tá Dương không cao bằng Hannah, nhưng trình độ xem mặt đoán ý không hề thua kém chút nào. Và tất nhiên anh ấy đã để ý thấy ánh mắt của Hannah đảo qua lồng ngực và vòng eo của mình.