Chương 15. -
Rõ ràng lúc Hannah nhìn thấy số gà này cũng không hài lòng, Doro cũng chú ý đến các đối tượng quan sát trong thí nghiệm của Hannah, thật ra việc khôi phục gen loài gà như cũ cho tên siêu giàu tỉnh lại sau khi được đông lạnh là việc làm thêm của toàn bộ nhóm nghiên cứu khoa học, kinh phí cho các nhóm nghiên cứu khoa học ở Trái Đất hẻo lánh này vô cùng eo hẹp, nhận chút việc ngoài giờ để kiếm chút tiền cũng là chuyện hết sức bình thường.
Doro hỏi Hannah: “Cô đã điều chỉnh mã tăng trưởng trên đoạn gen PPAR-α chưa?”
Hannah gật đầu: “Đương nhiên rồi.” Sau đó cô ấy lập tức đưa bản đồ gen mà mình đã ghi lại cho Doro xem, hai người bắt đầu thảo luận.
Mễ Hòa không hiểu cuộc thảo luận nghiên cứu khoa học của bọn họ, nhưng cô lại cảm thấy hứng thú với đám gà con có hình thù kỳ quái này, chủ động đảm nhận công việc cho gà con ăn trong phòng thí nghiệm.
Nghe nói thức ăn cho gà mà Hannah đưa cho cô là thức ăn chăn nuôi được làm từ một loại gạo vũ trụ được sản xuất trên hành tinh Viên Long Bình xa xôi. Bởi vì cô tò mò về loại gạo vũ trụ nên buổi tối, người máy chuẩn bị cơm tối bằng gạo vũ trụ cho cô.
Mễ Hòa nhìn chén cơm nấu bằng gạo vũ trụ mà giống hệt chén mì nhỏ này thì thật sự không biết phải làm sao, cô còn nói với trung tá Dương: “Gạo, dài thật.”
Trung tá Dương xoa xoa đầu cô, nói: “Đúng vậy, loại gạo này đã tiến hóa, mẹ đang nghiên cứu xem làm thế nào để những hạt gạo vũ trụ này quay trở lại hình dáng của gạo trên cổ địa cầu, đó cũng là lý do vì sao mẹ con lại xuất hiện ở căn cứ địa cầu hẻo lánh này.”
Mễ Hòa giả vờ hiểu lại như không hiểu, mờ mịt gật đầu rồi cầm thìa lên bắt đầu ăn cơm. Cô vốn cho rằng hạt gạo này chỉ trông kỳ lạ thôi, chứ suy cho cùng vẫn sẽ giống gạo bình thường, ai ngờ đâu vừa cho vào miệng thì cảm giác nó mang lại hoàn toàn không giống với những hạt gạo vừa dẻo vừa thơm trong trí nhớ mà có hơi tơi; khi ăn, hạt cơm không dính kết lại với nhau mà có hơi khô khan, lúc nhai lại như đang nhai gỗ vụn, tức khác đập vỡ sự mong chờ của cô.
Cô cảm thấy cô không nên ôm quá nhiều hy vọng với những món ăn vũ trụ này, ngay cả món ăn như giun đất hấp các thứ còn có, thì những món khác có thể ngon được đến đâu chứ?
Mễ Hòa ăn hai miếng rồi không muốn ăn nữa, khẽ đẩy sang cho trung tá Dương, trung tá Dương còn nói: “Không được bỏ mứa, đây là lương thực khó khăn lắm mới tiếp viện được cho căn cứ đấy, phải vận chuyển từ tận thiên hà Lyra xa xôi lận.”
Mễ Hòa nói: “Cha ăn đi.” Cô thật sự không có tâm trạng ăn uống, thà nhắm mắt uống dịch dinh dưỡng còn hơn, ít nhất thì ráng nhịn một chút là sẽ qua thôi.
Bây giờ nhìn những món ăn vũ trụ khủng khiếp này, lại nghĩ tới ước mơ lái phi thuyền du hành vũ trụ và mở một tiệm cơm nhỏ sang trọng của mình, đúng là buồn cười, cô có đồ ăn ngon đã khó lắm rồi.
Mấy ngày sau, Hannah định lên mặt đất bắt vài giống gà nguyên thủy để so sánh bản đồ gen, trung tá Dương cũng đi theo bảo vệ cô ấy, hai người cùng ngồi trên cơ giáp của trung tá Dương, Mễ Hòa cũng rất muốn đi, nhưng cô biết đây là cơ hội mà cha ruột mình khó khăn lắm mới giành được, cô không muốn quấy rầy bọn họ.
Kết quả, tối hôm đó, lúc bọn họ quay trở lại, Mễ Hòa nhìn thấy Hannah mặc quần áo của trung tá Dương, đi chân trần ra khỏi phòng ngủ của trung tá Dương, lúc cô ấy thấy Mễ Hòa cũng không hề tỏ ra xấu hổ mà còn chào hỏi cô một cách hết sức tự nhiên.
Mễ Hòa cũng nhìn thấy cô ấy gửi một tin nhắn trên thiết bị đầu cuối và nói với một người phụ nữ được chiếu ra bởi ảnh ba chiều: “Eo chó đực, danh bất hư truyền.” Ảnh ba chiều của người phụ nữ kia lập tức bật cười khanh khách thành tiếng.
Mễ Hòa nghe thấy tiếng cười khanh khách đặc trưng của cô ấy mới nhớ ra đây là một thực tập sinh trong phòng thí nghiệm của Doro, đối xử khá tốt với Mễ Hòa, Mễ Hòa lại nghe thấy nữ thực tập sinh kia nói tiếp: “Một ngày nào đó tôi cũng muốn trải nghiệm thực tế năng lực của trung tá Dương.”
Mễ Hòa: Nghe thấy bọn họ nói về cha ruột mình như vậy… Thôi được rồi, cha quả thực rất mạnh!