Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch)

Chương 19. -

Chương 19. -


Sau khi biết em trai là người định hướng thì Mễ Hòa không cảm thấy có gì bất ổn cả, ngược lại, cô còn cảm thấy gen của nhà lão Dương sau này sẽ cao cấp hơn, em trai quả thực sẽ nâng cao gen của nhà lão Dương mà!
Mễ Hòa chắp hai tay nhỏ ra sau lưng nói với Flaxen: “Cho dù em trai là người định hướng thì em ấy cũng là em trai của cháu.” Dứt lời, cô không quan tâm đến Flaxen nữa, xoay người cưỡi lên con gà trống rồi chạy lon ton trong phòng thí nghiệm, khiến Hannah vừa bước vào nhìn thấy lại lạnh mặt dạy bảo cô một tràng, cô ấy cảm thấy tại sao đứa trẻ này càng lớn lại càng khó dạy thế?
Những ngày này, Hannah đã tìm kiếm trên Tinh Võng về biểu hiện của những đứa trẻ bình thường lúc năm tuổi, cô ấy cảm thấy những đứa trẻ bình thường thực sự quậy phá hơn những người định hướng rất nhiều! Lúc nghĩ đến đứa trẻ người định hướng vừa được nuôi cấy thành công trong bể, tâm trạng của cô ấy bỗng tốt hơn nhiều, ít nhất vẫn còn một đứa khác mang gen của người định hướng.
Mễ Hòa không nghĩ nhiều như vậy, cô rất tò mò đứa trẻ là người định hướng sẽ lớn lên như thế nào khi ở trong bào thai, cho nên ngày nào cũng đến xem phôi thai, còn kiên quyết cho rằng thai giáo phải bắt đầu từ khi còn là phôi thai mới được. Thế là ngày nào cô cũng mang người máy đến phát nhạc cho em trai nghe.
Sau đó, Hannah chê cô quá ồn ào nên nói với cô: “Để người máy phát nhạc thì có gì mà giỏi giang chứ? Con nên đọc các bài văn bài báo cho em trai nghe mới đúng.” Sau đó cô ấy ném cho Mễ Hòa một cuốn sách, nhưng Mễ Hòa lại không biết một chữ nào sau khi mở cuốn sách ra, đây là ngôn ngữ chung của Đế Quốc, nhưng cô lại chưa từng học qua nó.
Cô nhìn Hannah một cách đáng thương, Hannah nói: “Được rồi, con cũng năm tuổi rồi, đáng lẽ ra con nên bắt đầu học cách đọc từ lâu mới phải.”
Mễ Hòa nói: “Có máy phiên dịch ngôn ngữ mà.”
Hannah nói: “Dù có máy phiên dịch ngôn ngữ thật, nhưng những kiến thức con nên học thì không được phép thiếu dù chỉ một chút nếu loài người thật sự dựa dẫm hết vào máy móc thì sớm muộn gì cũng sẽ bị máy móc thay thế.”
Khi nghĩ đến cuộc sống vô tư vô lo của mình sắp kết thúc thì Mễ Hòa có chút chán nản, nhưng cô cũng không phản đối sự sắp xếp của Hannah, cô cưỡi trên con gà trống hai đầu oai phong của mình lại chạy ra ngoài.
Cô chạy đến cuối hành lang để xem con quái vật cá dưới biển sâu trước, sau khi xem con cá biến dị một hồi thì cô lại cưỡi con gà trống lớn đến lối vào căn cứ để đợi trung tá Dương.
Không ngờ vừa tới nơi thì cô đã nhìn thấy trung tá Dương bước ra từ một con phi thuyền mới ngừng lại, con phi thuyền tìm kiếm đó trông khác với loại phi thuyền bong bóng trong căn cứ, đó là loại phi thuyền lớn hình giọt nước, sau đó cô nhìn một gia đình ba người bước ra theo trung tá Dương, một nam một nữ dắt theo một cậu bé đi xuống.
Mễ Hòa hét lớn: “Cha ơi!” Thế là cô cưỡi con gà hai đầu chạy lon ton qua đó.
Trung tá Dương nhìn thấy đứa con gái ngốc nghếch của mình cưỡi trên một sinh vật mà trong mắt người ngoài là một quái vật gà vũ trụ chạy tới, anh ấy đã quen với cảnh tượng này rồi nên không cảm thấy có gì không ổn cả, nhưng trong mắt của nhà Muller mới tới này, đặc biệt là cậu bé Mộc Thần thì đây là lần đầu tiên cậu ta gặp Mễ Hòa, vì vậy ấn tượng đầu tiên của cậu bé về Mễ Hoà là cô trông thật ngốc nghếch, và ấn tượng đó đã in sâu trong đầu cậu ta suốt một thời gian dài.
Mễ Hòa nhanh nhẹn từ trên con gà trượt xuống rồi chạy đến bên cạnh trung tá Dương, trung tá Dương cười tủm tỉm sờ đầu cô, nói với Mễ Hòa: “Mau chào hỏi đi nào, đây là Thượng tá Muller, đây là vợ của Thượng tá và bên cạnh là anh bé đó.”
Mễ Hòa niềm nở gọi người: “Chào chú Thượng tá và thím! Chào anh bé!”
Thượng tá trông rất hiền lành, anh ta có đôi mắt đen và mái tóc đen, trông giống người Châu Á của cổ địa cầu hơn cả người có cái tên đậm chất phương Đông như Trung tá Dương, anh ta sờ đầu con trai rồi nói: “Thần Thần, chào em đi.”
Mộc Thần miễn cưỡng nói với Mễ Hòa: “Chào em, anh tên là Mộc Thần - Muller.”
Mễ Hòa nói: “Chào anh, em tên là Mễ Hòa - Dương.”
(Tên trước họ sau như trong tiếng anh)
Sau khi nghe cô giới thiệu xong thì Mộc Thần rõ ràng không muốn nói chuyện với cô nữa. Lúc này, vợ Thượng tá ở bên cạnh lên tiếng, giọng nói của cô ta cũng rất dịu dàng, trên người cô ta có một loại khí chất hơi giống người phụ nữ Nhật Bản ở cổ địa cầu, sạch sẽ và thân thiện, nhưng cũng có mang lại cảm giác rất khách sáo xa lạ.
“Sau này Thần Thần có thể chơi với Mễ Hòa rồi, vì Thần Thần vừa mới rời khỏi Mars và các bạn nhỏ của mình nên còn hơi cáu kỉnh chút thôi.”
Trung tá Dương cười ha hả nói: “Trong căn cứ có rất ít trẻ con nên trước giờ Mễ Hòa cũng không có bạn chơi cùng, sau này chúng có thể chơi chung với nhau.”
Đây chính là lần gặp mặt đầu tiên của Mộc Thần và Mễ Hòa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất