Editor: SCvitao
Thanh âm của hắn khàn khàn, rất khó nghe, hẳn là đã lâu không nói chuyện ròi.
La Cẩm Bình nghe vậy có chút khó xử, hôm nay cô cũng không mua cà chua, trứng gà thì có.
“Ngại quá, hôm nay trong tiệm không có món này.” La Cẩm Bình lắc đầu, cô cũng không biết hôm nay có thể gặp được đánh giá viên, càng không biết món ăn mà đánh giá viên muốn ăn.
“Vậy cho một phần cà tím nhồi thịt đi.” Người đàn ông nghe La Cẩm Bình từ chối cũng không nói thêm cái gì, mặt không cảm xúc lựa chọn một phần cà tím nhồi thịt.
La Cẩm Bình thừa dịp người đàn ông gọi món, cô nháy Ca Ca lấy viên kẹo đang lơ lửng trên đầu người đàn ông xuống.
Ca Ca vừa lấy viên kẹo xuống thì viên kẹo to lên, nhưng chẳng được bao lâu, nó liền biến thành một viên kẹo nhỏ bình thường.
Người đàn ông nói xong liền lập tức đi đến một cái bàn ngồi xuống, cũng mặc kệ phản ứng của những người khác, chỉ ngây ngốc nhìn ra phía hồ lớn ngoài cửa, không biết suy nghĩ cái gì.
La Cẩm Bình phỏng đoán người này đã trải qua biến cố gì đó, phỏng chừng biến cố còn không nhỏ, dù sao người có thể phù hợp với tiêu chuẩn của Vạn Tự Lâu cũng không bình thường.
Tiếp theo cô nhanh chóng ghi lại món ăn mà mấy người Giang Nguyên gọi, La Cẩm Bình liền đi vào phòng bếp nấu ăn.
Chờ khi La Cẩm Bình bưng đồ ăn ra, người đàn ông còn đang ngẩn người, ngay cả La Cẩm Bình đã đặt đồ ăn trước mặt hắn, hắn cũng không có bất luận phản ứng nào hết.
Do dự một hồi, La Cẩm Bình vẫn đặt viên kẹo lên trên bàn: “Tiên sinh, tôi thấy ngài trông khá mệt nhọc, hy vọng viên kẹo này có thể làm cuộc sống của ngài ngọt ngào hơn một chút.”
Nói xong, La Cẩm Bình cũng không chờ người đần ông trả lời liền rời đi.
Đôi mắt người đàn ông vốn dĩ không có thần thái lại bắt đầu chuyển động, cúi đầu nhìn về phía viên kẹo trước mặt, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng vẫn duỗi tay cầm lấy, lột vỏ kẹo ra, nhét vào trong miệng.
Hắn đã nếm không ra vị ngọt, nhưng nghe nói làm cuộc sống ngọt ngào hơn, hắn vẫn cầm lên ăn, hắn cần gì đó để chống đỡ chính mình.
La Cẩm Bình ở một bên nhìn hắn ăn xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi, viên kẹp kia là mấu chốt để đi vào Vạn Tự Lâu, chỉ khi ăn viên kẹp kia mới có thể tiến vào.
Người đàn ông cũng không ăn hết phần cà tím nhồi thịt, cuối cùng La Cẩm Bình đi qua cửa hàng bên cạnh mua hộp cơm dùng một lần, đóng gói để hắn mang đi.
Tiền hết lượt khách này đi, La Cẩm Bình mới có thời gian nói chuyện với Ca Ca.
“Hắn có gặp nguy hiểm không? Cảm giác như giây tiếp theo hắn sẽ rời khỏi thế gian này vậy.”
Ca Ca gật đầu: “Đúng vậy, bất quá qua kiểm tra đo lường, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh đâu, hắn còn có chấp niệm chưa hoàn thành.”
“Chấp niệm?” La Cẩm Bình có chút kinh ngạc, trông người đàn ông kia như không còn gì luyến tiếc vậy.
“Chúng ta ưu tiên chọn những người lòng có chấp niệm không thể từ bỏ.” Ca Ca vỗ vỗ bụng mình.
Trong lòng La Cẩm Bình chợt lạnh: “Vậy sau khi tới Vạn Tự Lâu, chấp niệm được hoàn thành, chẳng phải sẽ thật sự chấm dứt cuộc sống sao?”
Ca Ca nghiêng đầu, tỏ vẻ đáng yêu nhìn cô: “Không, vào lúc bọn họ thống khổ nhất, chán nản nhất thì có một con đường khác để lựa chọn. Sau khi trao đổi cảm xúc tiêu cực, ai mà biết suy nghĩ của bọn họ ra sao?”
Buổi tối lúc sắp ngủ, La Cẩm Bình có chút khẩn trương, hôm nay là lần đầu tiên cô tham gia khảo hạch, cô còn chưa biết nên làm như thế nào, Ca Ca chỉ nói đến thời điểm cô sẽ biết.
Trong nháy mắt nằm xuống, La Cẩm Bình cảm giác bản thân xoay xoay choáng váng, chờ cô tỉnh táo lại thì bản thân đã tới một địa phương kỳ quái.
Trước mặt cô là một tòa nhà theo lối kiến trúc cổ xưa, từ bề ngoài nhìn vào, tất cả đều làm bằng gỗ, y hệt khách điếm trong phim truyền hình, trên bảng hiệu viết ba chữ Vạn Tự Lâu.
Nghỉ chân một hồi, La Cẩm Bình quyết định đi vào bên trong, cô là tới làm đầu bếp, đứng ở bên ngoài có thể làm gì chứ, khẳng định phải đi vào.
Vừa mới bước vào cửa lớn là có thể thấy một thân ảnh đang đứng, không nhúc nhích.
La Cẩm Bình đến gần một ít mới thấy rõ, ‘nó’ mặc áo ngắn, trên vai vắt một miếng vải bố trắng, ăn mặc điển hình của một tiểu nhị cổ đại, tóc lại là tóc ngắn hiện đại, tổ hợp phi thường kỳ dị, đôi mắt vô hồn và miệng luôn mỉm cười, có chút quỷ dị.
Sở dĩ nói là ‘nó’, là bởi vì La Cẩm Bình không thể xác nhận ‘nó’ có phải con người hay không.