Editor: SCvitao
La Cẩm Bình nhìn thấy Ngụy Gia Minh cũng có chút kinh ngạc, hắn thay đổi quá nhiề, hoàn toàn không còn sự suy sút ngày xưa, tóc tai gọn gàng, quần áo không một nếp nhăn.
“Là anh sao, hiện tại cuộc sống vẫn ổn chứ?”
“Không nghĩ tới bà chủ còn nhớ tôi, hiện tại tôi sống rất tốt.” Ngụy Gia Minh đã lâu không cười tươi như vậy, tuy rằng con gái qu·a đ·ời vẫn làm hắn rất đau buồn, nhưng hiện tại hắn đã có thể đối mặt với hiện thực.
“Vậy là tốt rồi, anh có muốn ăn chút gì không?” La Cẩm Bình buông giẻ lau trong tay xuống, lau lau tay lên tạp dề, cầm bút bắt đầu ghi món.
“Mỗi món trên thực đơn đều cho tôi một phần đi.” Ngụy Gia Minh không nhìn thực đơn, trực tiếp buột miệng thốt ra.
La Cẩm Bình cũng không tỏ vẻ khác thường, đọc lại các món: “Du bạo song giòn, củ cải ti, canh cà chua trứng, được chứ?”
Ngụy Gia Minh nghe tói canh cà chua trứng còn có chút bất ngờ, kinh ngạc nhìn về phía La Cẩm Bình.
La Cẩm Bình chỉ khẽ cười một chút.
Ngụy Gia Minh xem đã hiểu, gật gật đầu: “Cứ vậy đi.”
Ngụy Gia Minh không biết tâm tình của bản thân hiện tại là gì, ngồi trên ghế chờ đợi, có chút phức tạp, không dễ hình dung, lại làm lòng hắn ấm áp.
Đặc biệt là khi nhìn thấy món ăn, món du bạo song giòn của tỉnh S, canh cà chua trứng gà là hương vị quen thuộc, hắn cảm giác như bản thân đã về nhà, ngôi nhà có con gái.
Tiếp tục uống canh, hắn muốn cảm nhận món ăn thật kỹ lưỡng.
--------
Phiên ngoại · Ngụy Gia Minh và Tần Dung
Ngụy Gia Minh đặt bát canh cà chua trứng trước mặt Tần Dung, hai người vẫn nhìn nhau không nói gì.
Lúc này Tần Dung rõ ràng gầy ốm hơn rất nhiều, gương mặt hốc hác.
Cô nhìn canh cà chua trứng trước mặt, trên mặt lộ ra một tia hoài niệm: “Thật sự phải làm tới bước này sao?”
“Đương nhiên, vào thời khắc Trân Trân ch·ết đi thì mọi thứ đã được ấn định rồi.” Ngụy Gia Minh nhàn nhạt mở miệng.
“Lại là Trân Trân, lại là Trân Trân.” Tần Dung bắt đầu trở nên mất khống chế khi nghe được tên Trân Trân: “Anh chị biết tới nó, anh hoàn toàn không quan tâm tới em.”
Ngụy Gia Minh không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn Tần Dung.
“Nếu không phải vì nó, chúng ta căn bản sẽ không thành như bây giờ, chúng ta sẽ không l·y h·ôn.” Tần Dung ngã trên mặt đất, ôm đầu khóc: “Rõ ràng anh đã nói yêu em nhấ. Dựa vào cái gì mà nó có thể ở bên cạnh anh, mà em chỉ có thể biết tin tức về anh qua miệng nó.”
“Chúng ta đã l·y h·ôn, cũng không sống cùng nhau, không biết tin tức về đối phương thực bình thường, tôi và em cũng có giao lưu.” Ngụy Gia Minh không rõ, không phải người làm mẹ thì đều rất yêu thương con mình sao?
Tần Dung hiển nhiên không nghĩ như vậy: “Không phải như thế, khi em và nah nói chuyện chỉ toàn nói về Trân Trân, hoàn toàn không nói về anh, em hỏi nó, nó thế nhưng không trả lời em. Sao nó lại không trả lời em chứ.”
Ngụy Gia Minh thở dài, không biết là vì bản thân hay là vì con gái: “Con bé còn nhỏ.”
“Nó một chút cũng không nhỏ, nó còn nói anh là của nó, không phải, anh là của em, ai cũng không thể c·ướp đi.” Tần Dung thét chói tai.
Ngụy Gia Minh nhìn Tần Dung chấp mê bất ngộ, trong lòng hiểu rõ, cô ấy đã hết thuốc chữa rồi.
“Kỳ thật, tôi vốn dĩ nghĩ Trân Trân đã lớn, cần mẹ, mà bệnh của em đã ổn định. Cho nên......” Ngụy Gia Minh nói ra suy nghĩ của mình lúc đó.
Tần Dung kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Tôi nghĩ nếu Trân Trân tới Tần gia mà ở chung với em vui vẻ, tôi định nói chuyện phục hôn với em. Chỉ là không nghĩ tới kết quả sẽ thế này.” Ngụy Gia Minh tự giễu cười cười, cũng là do hắn không phải là một người ba tốt, hại chết Trân Trân.
Tần Dung ôm đầu, toàn bộ thân thể cuộn tròn lại, trong miệng không ngừng thét chói tai, cô không muốn tin tưởng sự thật này.
Hôm nay hoàng hôn rất đẹp, chiếu vào trong phòng khách, làm cả căn phòng nhiễm một tầng màu đỏ.
Cũng chính dưới cảnh tượng như vậy, xiềng xích của Tần Dung cũng tan biến.
Tần Dung nhìn căn nhà quen thuộc lại xa lạ này, trong lòng không rõ tư vị.
Hối hận sao? Cô hỏi chính mình.
Có lẽ đi.
--------
Hoàng Thi Giai gắn hastag lên bài viết mới nhất của mình, đăng video đã tỉ mỉ cắt nối biên tập lên.
Tài khoản của cô rất nhiều fans, có mấy trăm vạn fans.
Gần đây rất nhiều fans đều đang thúc giục cô ra nội dung mới, nhưng lúc trước cô cảm thấy bản thân đang cạn ý tưởng, vô luận như thế nào cũng không quay được video ưng ý.
Trải qua lần du lịch này, cô cảm thấy bản thân lại tràn đầy linh cảm.
Nội dung video chính là lộ trình của cô từ khi rời khách sạn tới khi đi về, trong đó phần về tiệm cơm nhỏ chính là đoạn mà cô thích nhất.
Cô se không nói khi cắt nối biên tập đoạn này, cô xem thôi cũng thấy đói bụng.
Hiện tại là thời gian ăn cơm, cô cảm thấy khẳng định rất nhiều fans sẽ nói cô ‘độc ác’, he he he.