Editor: SCvitao
Quý Đàm ở bên ngoài ngửi được mùi thơm, bụng cũng đã đói chịu không được, muốn rụt rè một chút, nhưng không thể ngăn miệng mình chảy nước miếng, hoàn toàn mặc kệ suy nghĩ của cô.
Cô muốn vào phòng bếp xem, lại có chút ngượng ngùng, vốn dĩ lão bản chịu cho nàng làm điểm ăn đã là phiền toái, nàng còn qua đi thêm phiền toái.
Đang ở Quý Đàm đứng ngồi không yên thời điểm, La Cẩm Bình bưng hai chén canh gà cơm rang lại đây.
Vào một khắc ấy, thân ảnh của La Cẩm Bình ở trong lòng Quý Đàm to lớn không khác gì Ultraman, trên người có ánh sáng, còn đặc biệt chói mắt.
Đối với chuyện này, La Cẩm Bình không biết gì, hơn nữa cho rằng vị khách này khả năng đói đến mức thần chí không rõ.
Quý Đàm nhìn canh gà cơm rang trước mặt, bề ngoài tương đối giản dị, nhưng mùi hương nồng đậm nhắc nhở cô, món này không hề tầm thường.
Cho cơm rang đã hút đầy nước canh vào miệng, hạt cơm mềm xốp, cho người ta cảm giác tràn đầy hạnh phúc.
Giờ phút này Quý Đàm vô cùng hối hận, cực kỳ hối hận, cô có tội.
Cô ở thành phố W lâu như vậy thế nhưng chưa bao giờ ăn món nào ngon thế này, vì cái gì mà cô cứ thích trốn ở trong nhà chứ, nếu cô chịu khó ra ngoài khám phá, có bao nhiêu thứ tốt đang chờ cô chứ.
Từ một chén canh gà cơm rang này cô hiểu ra, bản thân cô sống quá hẹp hòi,
Quý Đàm ăn ăn, chợt buông thìa, thân mình ngồi thẳng, vẻ mặt thành kính chắp tay trước ngực tạo thành chữ thập, nhắm mắt lại cầu nguyện.
“Cô làm sao vậy?” La Cẩm Bình nghi hoặc nhìn động tác của cô, đây là nghi thức gì sao?
“Không, tôi đang cầu nguyện, món ngon như vậy, về sau tôi muốn mỗi ngày ăn.” Quý Đàm mở mắt ra, vẻ mặt nghiêm túc.
“Phốc.” La Cẩm Bình thiếu chút nữa phun cơm rang trong miệng ra: “Thật ra cũng không cần phải làm tới vậy, tôi sẽ vẫn luôn mở tiệm cơm ở chỗ này, cô muốn ăn thì cứ tới đây.”
“Chính là hôm nay thiếu chút nữa tôi không đuổi kịp.” Nói tới đây, Quý Đàm còn có chút ủy khuất.
“Đó là do tôi chuẩn bị thiếu nguyên liệu, tôi cũng không biết hôm nay sẽ buôn bán tốt tới vậy.” La Cẩm Bình kiên nhẫn giải thích với cô gái trước mặt.
Quý Đàm biết được lý do thoáng có chút yên tâm: “Tôi cứ cầu nguyện trước, để phòng vạn nhất.”
La Cẩm Bình cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục ăn cơm rang canh gà.
La Cẩm Bình cố hết sức đẩy một cái rương lớn vào tiệm cơm nhỏ, trong rương ngẫu nhiên còn chảy ra một ít nước bùn.
Đay là củ sen, vừa mới đào lên từ bùn, tuyệt đối là hàng tươi mới nhất, cũng may thành phố W là nơi chuyên sản xuất ngó sen.
La Cẩm Bình định cảm ơn Vlogger đã giúp cô tuyên truyền lúc trước, hiện tại cô đã liên hệ được với đối phương, lễ vật cũng nên chuẩn bị thôi.
Bởi vì hiện tại thời tiết còn khá nóng, mấy món không thể bảo quản lâu khẳng định không thể làm, La Cẩm Bình liền nghĩ tới bột củ sen.
Bột củ sen phơi khô có thể bảo quản rất lâu, chỉ cần đặt ở nơi khô ráo là được, bột củ sen có thể giảm béo, dưỡng nhan, dưỡng dạ dày cũng là một nguyên liệu nấu ăn tuyệt vời.
Củ sen sống trong bùn, rửa sạch không phải việc quá khó khăn, La Cẩm Bình lấy ra một cái bàn chải liền khởi công.
Tẩy tẩy rửa rửa, La Cẩm Bình thiếu chút nữa hát thành tiếng, may mắn kịp thời ý thức được, tránh cho một hồi t·ai n·ạn.
Không sai, La Cẩm Bình là một ‘giọng ca vàng’, cô chưa từng hát được một bài hát nào hoàn chỉnh.
Cách làm bột củ sen truyền thống có rất nhiều bước, La Cẩm Bình cũng không định giản lược quá trình.
Riêng bước mài củ sen, La Cẩm Bình định vận dụng công cụ hiện đại, bằng không mài tay đống củ sen này xong, tay của cô cũng không còn nữa.
Củ sen cắt thành khối nhỏ bỏ vào máy xay nhuyễn thành tương.
Trong quá trình này, La Cẩm Bình lại lấy ra một tẩm vải sạch phủ lên phía trên bồn lớn, để bã củ sen chảy vào vải, dùng tay đè ép, lọc hết nước ra.
Bã lọc xong cũng không thể ném bỏ, còn phải dùng nước rửa một lần nữa, lọc lấy nước, đặt ở một nơi râm mát cho lắng đọng, chờ đến khi nước trong lại mới có thể tiến hành bước tiếp theo, cũng phải chờ đợi một ngày.