Chương 1: Lý Mộ Sinh
Đại Lê, Uyển châu, Thuận An thành.
Trong thành, Du gia võ quán nổi danh hiển hách, hôm nay nội ngoại giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, tân khách từ bốn phương tám hướng nối liền không dứt kéo đến.
"A Sinh, đông sảnh không đủ bàn, cùng ta ra hậu viện chuyển thêm mấy cái."
Giữa tiếng người ồn ào, một tráng hán thân hình vạm vỡ vội vã gọi lớn, rồi kéo lấy người thanh niên đang đứng ngẩn ngơ ở tiền viện đi về phía sau.
Người thanh niên mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt thanh tú, cũng bởi dáng dấp khôi ngô tuấn tú nên được an bài công việc nhẹ nhàng tiếp khách ở tiền viện.
"Trương ca, gấp gáp làm gì? Để đám khách nhân kia đứng một lát, có chết ai đâu?"
Lý Mộ Sinh ngáp dài một tiếng, lề mề đuổi theo Trương Đại Tráng phía trước.
Đối phương quay đầu trừng mắt, tức giận nói:
"Hôm nay là lễ rửa tay gác kiếm của lão quán chủ đó, toàn là nhân vật có máu mặt trên giang hồ đến dự, ngươi cứ lười biếng ra đấy, coi chừng gây chuyện rồi ăn đòn."
Nghe vậy, Lý Mộ Sinh liếc xéo, hắn giờ cũng muốn tìm ai đó đánh cho một trận, nhưng e rằng khó tìm được người.
Lúc này, Trương Đại Tráng lắc đầu, chậm bước chân, ý vị thâm trường nói:
"Ngươi đó, cứ coi thường cao thủ thôi, lớn lên đẹp trai thế này, nếu chăm chỉ luyện võ nữa, lão quán chủ biết đâu lại gả nhị tiểu thư cho."
"Trương ca, tha cho ta đi, nhị tiểu thư nặng tạ rưỡi, bàn tay còn to hơn đầu ta, thân thể còm nhom này của tôi, vô phúc hưởng thụ."
Lý Mộ Sinh cười ha hả, rồi chuyển giọng:
"Nếu lão già keo kiệt Du Chấn Thiên chịu gả tam tiểu thư cho tôi, may ra còn miễn cưỡng suy nghĩ."
"Thôi dẹp đi cha nội, tam tiểu thư xinh đẹp tựa tiên, thiên phú võ đạo cao đến kinh người, lại còn bái nhập Thanh Vân tông danh tiếng lẫy lừng ở Uyển châu, người ta thèm ngó tới ngươi à?"
Trương Đại Tráng chế nhạo, không quên dội cho Lý Mộ Sinh một gáo nước lạnh.
Lý Mộ Sinh chẳng để ý, trêu chọc đối phương vài câu rồi nhanh chóng đi tới khố phòng ở hậu viện.
Trương Đại Tráng vác năm chiếc bàn lớn chồng lên nhau lên vai, hùng hùng hổ hổ đi về phía tiền viện, vừa bước chân vào sân, bỗng nghe một tiếng chuông lớn vang vọng cả Du gia:
"Du Chấn Thiên, hai mươi năm không gặp, hôm nay đến lấy mạng chó của ngươi!"
Thanh âm như sấm nổ bên tai, chấn màng nhĩ đau nhói, chưa thấy người đã nghe tiếng, Du gia vốn ồn ào bỗng im bặt.
...
Trong đại sảnh, Du Chấn Thiên tóc hoa râm ngồi thẳng trên vị trí chủ tọa, chậu vàng rửa tay vừa được bưng lên.
"Nội tức của kẻ này thật mạnh!"
Một trung niên mặc hoa phục ngồi bên dưới Du Chấn Thiên lộ vẻ kinh ngạc, người này dáng vóc khôi ngô, lưng dài vai rộng, toát ra khí thế uy nghiêm.
"Lão phu sớm đã linh tính chuyện hôm nay khó mà bình yên, khiến Hách thành chủ chê cười rồi."
Du Chấn Thiên đứng lên chắp tay với Hách Thâm, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Cùng lúc đó, một đám đệ tử lo lắng xông ra ngoài đại sảnh, đến trước bảo vệ an toàn cho Du Chấn Thiên.
"Sư phụ, có kẻ xông đến gây sự rồi!"
"Sợ cái gì? Chỉ là phường trộm cướp giấu đầu hở đuôi, lão phu chẳng coi vào đâu."
Du Chấn Thiên hừ lạnh, sải bước ra khỏi đại sảnh:
"Hách thành chủ chờ một lát, để lão phu xử lý xong chuyện này rồi cùng nâng ly cạn chén."
Nghe vậy, Hách Thâm khẽ nhíu mắt, đứng dậy theo kịp:
"Du huynh khoan đã, ta đi cùng, ta cũng muốn xem kẻ nào dám làm loạn ở cái Thuận An thành này."
Một đám người khí thế hung hăng đi ra tiền viện.
Lúc này, tân khách trong sân chen chúc nhau, đều ngước nhìn nóc nhà cao vút, khẽ thì thầm, không khí có vẻ ngưng trọng.
Trên nóc nhà lợp ngói đen, một nam nhân áo đen che mặt bằng khăn đen, thân hình cao gầy đứng thẳng, thanh trường đao trong tay ánh lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
Trương Đại Tráng và Lý Mộ Sinh chen chúc trong đám người phía sau.
Trương Đại Tráng nắm chặt trượng côn trong tay, nhìn lên nam nhân áo đen với vẻ mặt háo hức, Lý Mộ Sinh thì khoanh tay, bộ dạng xem kịch vui.
"Đến mặt cũng không dám lộ, chắc chắn là phường hung đồ ác tặc không dám lộ diện." Trương Đại Tráng tức giận nói.
Thấy Du Chấn Thiên đến, Trương Đại Tráng định xông lên hỗ trợ, nhưng người ở tiền viện tụ tập quá đông, nhất thời không chen vào được.
Lý Mộ Sinh kéo tay đối phương lại, cười nói:
"Thực lực của kẻ này không kém gì Du lão đầu đâu, Trương ca xông lên không cẩn thận ăn một đao, mất mạng như chơi."
Trương Đại Tráng ngớ người, nhớ lại thủ đoạn nghe tiếng đoán người vừa rồi, chắc chắn đây là cao thủ nội công thâm hậu.
Hắn dừng bước, không chen lên phía trước nữa, dù sao hắn cũng không phải kẻ lỗ mãng, biết rõ mình bao nhiêu cân lượng.
"Loại tặc nhân này, lão quán chủ chắc chắn sẽ dễ dàng bắt được."
Trương Đại Tráng ho khan vài tiếng, đứng cạnh Lý Mộ Sinh, chống trượng côn nhìn quanh.
"Các hạ là ai? Sao không dám lộ diện thật, có thù hận gì với lão phu?"
Du Chấn Thiên nén giận, chất vấn nam nhân áo đen.
"Ngươi già rồi nên lú lẫn thật rồi!"
Người kia hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
"Ta giúp ngươi nhớ lại, hai mươi năm trước, trận chiến ở Quân Lưu sơn, ngươi từng chém đứt một cánh tay của ngũ đệ ta, còn nhớ không?"
Nghe vậy, Du Chấn Thiên nhíu mày, dường như đang hồi tưởng.
Rất nhanh, hắn ngẩng đầu, nói: "Ngươi là ai trong Tra Hà Thất Tặc?"
"Cái gì? Tra Hà Thất Tặc!"
Lời này vừa thốt ra, tân khách trong sân đều giật mình.
Tra Hà Thất Tặc hung danh hiển hách, hơn mười năm qua gây nhiều tội ác ở Uyển châu, giết người vô số, quanh năm đứng đầu bảng truy nã của quan phủ.
Quan trọng hơn là, Tra Hà Thất Tặc võ công cực cao, không ít cao thủ có danh vọng trên giang hồ đều chết thảm dưới tay bảy tên này.
Gần đây, bọn chúng phạm một vụ đại án, đó là ba tháng trước, trong một đêm giết sạch cả nhà Triệu gia binh phố ở Thân thành, hơn trăm người già trẻ không ai sống sót.
Vụ việc này lan ra khiến cả giang hồ Uyển châu kinh hãi.
Phải biết Triệu gia binh phố là thế gia võ học trăm năm, trong tộc không thiếu cao thủ, ở Thân thành cũng là thế lực hàng đầu.
Nhưng dù vậy, họ vẫn không thoát khỏi độc thủ của Tra Hà Thất Tặc, đủ thấy thực lực của đám ác tặc này khủng bố đến mức nào.
"Không sai, ngươi cuối cùng cũng nhớ ra rồi."
Tra lão tam ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi liếc nhìn đám tân khách đang xôn xao phía dưới, bỗng trầm giọng nói:
"Từ giờ trở đi, cho các ngươi mười hơi thở, trừ người của Du gia, ai muốn rời đi thì đi ngay."
"Mười hơi thở sau, kẻ nào còn ở lại, ta giết sạch!"
Tra lão tam dùng nội lực thâm hậu khuếch đại âm thanh, chấn đến cây táo trước sân rụng lá tróc vỏ, mọi người ù tai, đầu óc choáng váng.
Người thường không có võ công càng kinh hãi tột độ, run rẩy sợ mất mật, kẻ nhát gan còn tè ra quần.
Phản ứng lại, mọi người hoảng sợ bỏ chạy tán loạn...