Tiên Đài Có Cây

Chương 109: Một Hộp Bánh Phúc

Nhiễm Nhiễm nghe xong cũng mờ mịt, trước đây nàng từng nghe tiên dược nói ngắn gọn về nguyên nhân Nguyên Dương đế quân bị biếm xuống nhân gian, làm sao có thể ngờ việc này còn có uẩn khúc. Đợi Huyền Thiên thánh mẫu đến lại là một hồi oan Đậu Nga không thể cãi, vậy nên lúc Nguyên Dương đế quân bị đày xuống nhân gian lịch kiếp thì hắn bèn lạnh lùng mà nhìn quả lớn mà tiên đồng đang ôm.

Quả lớn được uống cam lộ nên đo đỏ rất dễ thương, chỉ là vết mực khi hắn vẽ cái miệng cho nó còn chưa mờ, nhìn qua y như đang cười nhạo hắn. Bị oan khuất không kịp cãi lại, trong khoảnh khắc trước khi xuống nhân gian hắn đột nhiên phi thân đoạt lấy cái quả đang cười ngây ngô trong ngực tiên đồng, sau đó cùng nhau ngã xuống...

Huyền Thiên thánh mẫu hốt hoảng suýt chút cũng ngã theo nhưng lại không kéo lại tên Nguyên Dương đế quân phản bội, vậy nên quả đỏ xui xẻo cứ thế cùng xuống nhận kiếp với hắn.

Nhiễm Nhiễm chỉ cảm giác được quãng đường đi nhận kiếp với đế quân mờ mờ mịt mịt, mây che phủ đầu, loại cảm giác mơ mơ màng màng trong mơ này thật sự khó chịu. Đợi ý thức tỉnh táo lại, nàng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc thuyền, bốn phía xung quanh đều là lá sen và trời xanh vô tận, nàng có tay chân rồi, thế nhưng trên người lại vận một bộ quần áo đỏ rực.

Nhiễm Nhiễm hơi phiền, cho dù là trong mơ thì màu đỏ đậm này cũng chẳng phải phong cách mình ưa chuộng, đã thế lại còn mang một hồ lô rượu có vẻ như đang chơi thuyền trên hồ mà uống say...

Nàng không khỏi ngó xuống mặt hồ, nơi đó phản chiếu ra một giai nhân tuyệt sắc, mặt mày linh động kỳ thật có vài phần tương tự Tiết Nhiễm Nhiễm, có điều nàng vẫn nhận ra đây là mình của hai mươi năm xưa. Khi đó nàng không phải là Tiết Nhiễm Nhiễm, là một Mộc Thanh Ca tùy tiện...

Con thuyền của nàng chợt đụng thẳng vào con thuyền phía đối diện, cú va chạm rất mạnh, trực tiếp khiến đôi nam nữ đang ở trong khoang thuyền phải chui ra. Nhiễm Nhiễm nhìn sang chỉ thấy thiếu niên xanh tươi mơn mởn đẹp trai vô cùng, tuy chỉ mới mười lăm mười sáu nhưng trên mặt đã rất có nét, mày rậm mắt lãng, chóp mũi cũng phấn chấn cảm giác của một thiếu niên lang. Nàng nhìn đến ngây dại, trong đầu chỉ nghĩ đến "thì ra sư phụ hồi trẻ lại đáng yêu mê người như thế..."

Thiếu niên kia tuy tuổi quá trẻ nhưng Nhiễm Nhiễm chỉ cần liếc mắt đã nhận ra hắn chính là Tô Dịch Thủy, quả là thật sự xanh biếc non tơ, cho dù đang mơ nàng cũng cảm giác mình nhìn đến sắp chảy nước miếng. Vậy nhưng nàng còn chưa kịp lau miệng đã ngó thấy bên cạnh thiếu niên lại có một thiếu nữ đang ôm lấy cánh tay hắn, tức giận trừng mắt lại phát hiện thiếu nữ kia rất quen, hình như chính là Ôn Hồng Phiến còn chưa bị phá tướng.

Nhiễm Nhiễm sớm biết họ suýt chút thì thành hôn, nhưng vò giấm ngày xưa lại đang chậm rãi phát tác. Nàng muốn cao giọng thét Ôn Hồng Phiến buông móng vuốt tha cho phu quân nàng, vậy nhưng mở miệng lại thành ngữ điệu cà lơ phất phơ:

"Thằng nhóc này coi cũng được đấy, ta vừa nhìn thì thấy vui mừng đến lạ. Gặp nhau ở Tây Hồ âu cũng là duyên phận, ta là Mộc Thanh Ca Tây sơn, ngươi bái ta làm thầy theo ta về Tây sơn tu tiên được chứ nhỉ?"

Tuy lời này đều là lời thật lòng nhưng nếu từ một kẻ ất ơ chỉ mới vô tình gặp trên đường thì rõ ràng chính là phong phạm của một tên ăn chơi trác táng đang trêu ghẹo con gái nhà lành.

Lời này quả nhiên làm sương lạnh dâng lên trong mắt thiếu niên. Tuy khoảnh khắc trông thấy nữ tử áo đỏ tuyệt trần này hắn cũng hơi hoảng hốt, nhưng sau khi hoảng hốt thì từ sự phản cảm theo bản năng, đặc biệt trông thấy một thân áo đỏ của nàng kia ngồi chồm hổm tròn vo ở đầu thuyền thì làm hắn thật sự...không ưa nỗi. Vậy nên nghe lời càn rỡ từ miệng nàng, hắn liền lạnh lùng đáp:

"Tại hạ đã là đệ tử phái Cửu Hoa, không cần bái sư học nghệ nữa, cảm tạ ý tốt của tông chủ Tây sơn..."

Hắn nói xong thì hơi động chân điều khiển thuyền nhỏ dứt ra, linh căn xem chừng cũng không tầm thường. Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi vui mừng cầu hiền như khát:

"Căn cơ của ngươi rất tốt, đi theo tên ngụy quân tử nhân nghĩa đặt trên mồm phái Cửu Hoa thì có thể học được gì? Đáng tiếc, đáng tiếc... Ngươi vẫn sớm nên thay đàn đổi dây đến Tây sơn của ta đi!"

Đối diện với lời lẽ lỗ mãng của Mộc Thanh Ca, sắc mặt thiếu niên càng thêm lạnh lẽo.

Ôn Hồng Phiến cũng cao giọng quát:

"Mộc Thanh Ca, việc ngươi thu nhận thiếu niên xinh đẹp tiếng xấu đã lan xa, ai nấy đều biết! Dịch Thủy tâm hồn thuần khiết, không phải người để cho loại tà ma ngoại đạo như ngươi chòng ghẹo. Ngươi nên sớm đi đi, đừng nói mấy lời chán ghét này!"

Lời này biến khéo thành vụng, lại khơi dậy lòng háo thắng của Mộc Thanh Ca. Nàng giơ hồ lô rượu lên uống một ngụm, lại cười to nói:

"Ồ, ta cũng muốn cược với ngươi, ngươi có tin trong nay mai hắn sẽ ngoan ngoãn gọi ta là sư phụ?"

Không riêng Ôn Hồng Phiến, cả thiếu niên Tô Dịch Thủy cũng lộ ra nụ cười khinh trên khóe miệng:

"Cược gì đây?"

Mộc Thanh Ca áo đỏ ngậm hồ lô rượu, đảo mắt cười nói:

"Nếu ta thua sẽ một đường quỳ bái đến nhận tội với lão già Khai Nguyên phái Cửu Hoa, còn nếu ngươi gọi ta là sư phụ thì phải đầu nhập Tây sơn, ngoan ngoãn làm đồ đệ ta đấy!"

Nghe xong nội dung cuộc đánh cược này, trên mặt thiếu niên lộ ra nụ cười tự phụ:

"Chắc chưa?"

Mộc Thanh Ca không quan tâm đến sự cản trở từ mấy đệ tử tuấn tú phía sau, sảng khoái nói:

"Một lời nói ra bốn ngựa đuổi không kịp, ngươi có dám lập hồn thề với ta không?"

Tô Dịch Thủy cười lạnh nói:

"Sao lại không?"

Cảnh nữ nhân áo đỏ này mỗi bước mỗi lạy một đường đến chân núi Cửu Hoa quả thật khiến người ta mong chờ!

Tiết Nhiễm Nhiễm không biết lúc trước khi nàng là Mộc Thanh Ca lại dùng cách này để nhận Tô Dịch Thủy. Tuy là cảnh trong mơ, cảnh vật thường hay đứt quãng nhưng chỉ cần vài hình ảnh như thế đã có thể nghĩ ra được căn nguyên. Tỷ như Mộc Thanh Ca dùng một bình Ngộ thiên tiên đổi mấy lá bùa dịch dung từ lão tiên rượu, sau đó gài một cái bẫy ảo diệu ở trước mặt Tô Dịch Thủy và Ôn Hồng Phiến. Nàng biến thành Khai Nguyên chân nhân đang bị đệ tử Tây sơn phục kích nằm trên mặt đất trọng thương, việc kế tiếp lại càng suôn sẻ, thiếu niên tươi xanh như tấm chiếu mới chưa trải sự đời hiểm độc liền không chút do dự mà quỳ bò bên người Khai Nguyên chân nhân, kêu to sư phụ. Thậm chí khi bùa dịch dung đã mất hiệu lực hắn vẫn không kìm được mà trợn mắt há mồm nhìn Mộc Thanh Ca đang cười đến tùy tiện, chần chừ nói:

"Sư...phụ?"

"Thủy nhi ngoan của ta, sau này sư phụ sẽ thương con nhất!"

Thiếu niên lập tức phẫn nộ gầm lên một tiếng rút đao tiến lên, muốn một đao chém chết sư phụ vừa mới ra lò của hắn. Nhiễm Nhiễm thân bất do kỷ nằm trong thể xác Mộc Thanh Ca cũng vui mừng nhảy cẫng lên chọc ghẹo đồ đệ mới tiểu Thủy, nhưng nàng thật sự rất muốn tìm một góc để rơi lệ than cho mối nghiệt duyên thầy trò dài dòng này...

Sau đó Tô Dịch Thủy càng thêm trầm mặc e ngại tác dụng mạnh mẽ của hồn thề, quay đầu nhập Tây sơn học nghệ. Tiết Nhiễm Nhiễm lần lượt đem mặt dán lên mông lạnh, nhìn chính mình hết lần này đến lần khác lấy lòng nghịch đồ Tô Dịch Thủy, thật sự rất muốn lập tức tỉnh lại ăn một dĩa dưa lê ướp lạnh để bình định lòng dạ đang bốc hỏa của nàng.

Đồ đệ Tăng Dịch nhìn rất chướng mắt, lén lút hỏi sư phụ sao phải chịu đựng tên nghịch đồ này? Mộc Thanh Ca lại vừa đưa Tô Dịch Thủy vào ao sen băng chữa thương vừa cảm thán:

"Ta cũng không rõ vì sao, giống như kiếp trước mắc nợ hắn, thiếu hắn thứ gì..."

Tăng Dịch thở dài lắc đầu, lại đổi sang khuyên Tô Dịch Thủy đừng đối đầu với sư phụ nữa.

Hình ảnh lại thay đổi, chuyển đến cảnh Mộc Thanh Ca cứu một bà lão bị rắn cắn trong núi, sau đó bị dẫn vào ảo cảnh bắt gặp sách không chữ trên đá vãng sinh. Lúc mở trang sách ra, trên chỗ trống của trang giấy lại hiện ra chuyện nhân quả của Mộc Thanh Ca và Tô Dịch Thủy kiếp trước kiếp này. Trong sách ghi rõ nếu kịp thời cắt đứt dính líu với Tô Dịch Thủy, cả đời không gặp thì nàng sẽ sớm ngày tu tiên nhập đạo, lần nữa phi thăng.

Sau khi Mộc Thanh Ca đọc vội qua số mệnh chính mình thì lại xem xét kỹ càng hơn số mệnh của Tô Dịch Thủy. Thì ra hắn bị cha nàng phạt tội mới xuống nhân giới lịch kiếp, phải chịu nỗi đau khổ diệt tình, chỉ làm sai một bước vậy mà lại đọa vào nhân gian không thể phi thăng trở lại. Vậy nhưng nếu nàng có thể thay đổi số mệnh của hắn, không để hắn làm vua, lấy mạng mình hiến tế để hắn có thể sớm ngộ đạo từ ma tử phi thăng thành tiên, trở về tiên giới thọ với trời thì sao nhỉ?

Tiết Nhiễm Nhiễm có thể cảm giác được cõi lòng Mộc Thanh Ca đang cuộn trào mãnh liệt, nàng xé xuống một tờ, nhìn mệnh số không ngừng biến đổi bên trên mà suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng nàng đi Long đảo, gửi gắm tờ sách bí mật cho thần trấn đảo, hạ quyết tâm.

Kiếp trước nàng tự rơi trên cây xuống hại Nguyên Dương đế quân chịu tiếng oan, vậy kiếp này nàng bồi thường cho hắn một tiền đồ cẩm tú, một mệnh cách vô song mới đúng đạo. Khi nàng nhận hắn làm đồ đệ nàng cũng từng nhận lời...

Nghĩ xong Mộc Thanh Ca cười lớn đứng dậy, không chút do dự hướng về Nhân giới dơ bẩn. Khoảnh khắc đó Nhiễm Nhiễm cũng không rõ trong lòng mình là cảm giác gì, nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao trước đây mình phải hi sinh mạng sống của bản thân để thay đổi số mạng của Tô Dịch Thủy. Đơn giản là vì kiếp trước dưới tàng cây khi nàng còn là một quả nhỏ đã từng nghe vị đế quân tóc bạc này nói, hắn hi vọng bản thân luyện thành ma tiên để thay thế Thiên tôn...

Những ngày sau đó nàng chủ động tiếp xúc để nâng đỡ Tô Vực, tách Tô Dịch Thủy ra khỏi sự hỗn loạn của quyền thế. Nàng lại tìm Tô Dịch Thủy đang bị khống thể chống lại suối linh, đưa hắn tới mật thất của một nơi bí ẩn trong kinh thành, giúp hắn chống đỡ sự xâm nhập của ma tính. Mắt thấy hắn đau đớn không chịu được, dùng móng tay mà cào ra từng vết sâu trên tường nàng chỉ có thể run run mà cười nói:

"Ngươi có thể làm được, chút chuyện này cũng không thể chịu nỗi thì đến lúc nào ngươi mới có thể đánh bại ta để xuất sư?"

Nhiễm Nhiễm từng đến kinh thành, cũng từng trông thấy những vết cào loang lổ trong mật thất, nhưng hiện tại khi mơ về mới cảnh ấy nàng mới như bừng tỉnh hoàn cảnh hai năm trước ở đây của chính mình. Lúc này ánh nến lay động, quan hệ thầy trò đang không hòa hợp lắm, giữa thời khắc gian nan Mộc Thanh Ca không hề chú ý ánh mắt của Tô Dịch Thủy khi ngẩng đầu nhìn nàng lại trở nên phức tạp, không chỉ đơn thuần là căm ghét mà còn ý vị sâu kín không nói nên lời.

"Nếu ta chống lại được suối linh, ngươi có thể đồng ý một chuyện với ta không?" – Tô Dịch Thủy vô lực tựa vào đầu vai nàng khẽ hỏi.

Mộc Thanh Ca cúi đầu nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của hắn:

"Chuyện gì?"

"Ta phải rời khỏi Tây sơn, xóa bỏ quan hệ thầy trò với ngươi!"

Tuy miệng hắn nói lời lạnh lùng đoạn tuyệt tình thầy trò nhưng biểu cảm lại hơi thấp thỏm, giống như vẫn còn điều gì chưa nói hết. Chỉ là khi Mộc Thanh Ca nghe thấy thế thì cười khổ, cuối cùng thở dài:

"Nếu ngươi có thể phối hợp để ta gỡ suối linh trên người ngươi, phong ấn nó lại thì ta sẽ chiếu cáo thiên hạ rằng Tô Dịch Thủy đại nghĩa diệt thân, khai trừ khỏi ma đạo Tây sơn, không phải đồ đệ của Mộc Thanh Ca ta nữa..."

Tô Dịch Thủy giương mắt nhìn nàng, chậm rãi vươn tay giống như muốn vuốt ve khuôn mặt ấy, thế nhưng cuối cùng hắn lại chỉ chạm nhẹ vào mái tóc đen đang rũ xuống của nàng.

Sau đó nàng bị đám người của ba môn phái vây quanh, bọn họ ép hỏi nàng ma tử đang giữ suối linh là ai, mà nàng chỉ hơi mỉm cười đáp:

"Đám người hỗn tạp các ngươi sao có thể là đối thủ của ta được? Nếu không sợ chết thì cứ lên đi!"

Trước đó Mộc Thanh Ca giúp Tô Dịch Thủy khống chế suối linh nên đã hao tổn một nửa nguyên khí, lúc Tô Dịch Thủy vội vàng đuổi đến thì nàng vừa đánh văng Mộc Nhiễm Vũ đang đánh lén mình. Lúc này nàng lại bị Mộc Nhiễm Vũ ôm chặt lấy, nhét vào tay một khối linh ngọc, bị bọn chúng đánh đến hộc máu tươi, hồn phách sắp tan thành mây khói. Nàng mỉm cười nhìn Tô Dịch Thủy đã nổi đầy gân xanh đang chạy như điên về phía nàng, trong miệng hình như còn nói gì đó, ước chừng là không cam lòng nàng chết trên tay người khác chứ không phải mình.

Đồ đệ Thủy nhi của nàng thật là tuyệt sắc nhân gian, dù lúc phẫn nộ rít gào như thế vẫn tuấn dật mê người. Nàng sắp không xong, nếu như hắn gặp phải ma đầu nào đó mơ ước sắc đẹp của hắn như nàng, không thể tự bảo vệ bản thân được thì làm sao đây?

Khoảnh khắc chỉ còn một chút hơi tàn, Mộc Thanh Ca dùng chút linh lực cuối cùng biến ra Dung Diện chú phong ấn dung nhan tuấn mỹ, còn khi nào chú ngữ được cởi? Vậy thì đợi đến lúc hắn nhận ra người mà mình yêu thật lòng, thèm khát khó nhịn được đi...

Khi đó Thủy nhi của nàng sẽ là ma tiên mạnh mẽ nhất tiên giới, sẽ cùng người hắn thương nhất ngàn năm bên nhau dưới tàng cây nơi Dao Trì...

Nhiễm Nhiễm rõ ràng biết đây chỉ là một giấc mơ, nhưng cảnh trong mơ quá mức chân thật khiến người lạc vào phải đau lòng không kìm được mà chảy nước mắt, hồn phách tán loạn mơ hồ.

Không biết qua bao lâu bỗng truyền đến một trận gió, nàng lại bị treo trên một cái cây sống dở chết dở. Lần này nàng rất yếu, mà ngay bên cạnh có một quả to hơn nàng một vòng đang liều mạng hút đi linh khí của nàng, không bao lâu nữa chắc nàng sẽ chịu không nổi.

Nhìn cảnh sắc xung quanh có vẻ chính là thôn Tuyệt Phong, nơi đây yên tĩnh không người, những kẻ tầm thường sẽ không thể tiếp cận.

Chợt có một tên quái nhân tóc dài che mặt ăn vận nghèo khổ đột nhiên xuất hiện dưới tàng cây, hắn ngẩng khuôn mặt không rõ ngũ quan nhìn lên cây xem xét hai quả một lớn một nhỏ. Qua nửa ngày, bèn nhỏ giọng:

"Không phải ngang ngược thành tính, chẳng bao giờ để bản thân chịu thiệt sao? Thế nào treo trên cây lại bị người ta ăn hiếp thành như vậy? Cũng tốt, Ngụy Củ kia luôn âm thầm phái người tưới nước oán, nếu rơi xuống sớm chút cũng có thể tránh đi kẻ gian tà hãm hại, chỉ hiềm không thể rời quá xa cây luân hồi. Không phải nàng luôn nói không có duyên với cha mẹ sao, để ta tìm cho nàng cha mẹ thật lòng thật dạ thương con, sau đó nàng không cần chăm lo tới chị em không có lương tâm ấy nữa, chỉ một mình m

được cha mẹ cưng chiều mà vui vẻ lớn lên..."

Nói xong hắn liền xoay người hướng về thôn Tuyệt Phong dưới chân núi.

Đến khi nàng rốt cục không chịu nỗi mà rơi xuống, bèn nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non phát ra từ miệng mình, tiếng khóc thanh thúy len lỏi qua tầng tầng sương mù, lọt vào tai của một phụ nhân có vẻ mặt từ ái.

"Kẻ đáng chém nghìn đao nào lại bỏ đứa trẻ mới sinh ở núi hoang thế kia! Ác quá, ác quá! Ngoan không khóc, để ta ẵm con về, ngoan..."

Nhiễm Nhiễm nhận ra phụ nhân đang ẵm nàng chính là mẹ Xảo Liên, nàng cởi áo ngoài vá chằng vá đụp bọc kỹ đứa trẻ, sau đó bước vội xuống Tuyệt sơn.

Giấc mơ quá dài quá hỗn loạn, vậy nên khi Nhiễm Nhiễm tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Nàng chậm rãi chớp mắt, nhìn màn che quen thuộc trên đỉnh đầu, sau đó nhanh chóng quay sang nhìn Tô Dịch Thủy. Thật may hắn vẫn còn bên cạnh, chỉ là có vẻ hắn đã sớm tỉnh, đang rũ mắt sâu kín nhìn nàng.

Nhiễm Nhiễm dán mặt lên ngực hắn, cảm nhận trái tim hắn đang đập bang bang, nhỏ giọng thủ thỉ:

"Ta đã mơ..."

Tô Dịch Thủy trầm giọng nói:

"Có phải mơ thấy cây bồ đề cạnh Dao Trì, rồi nàng ngã lên người ta không?"

Nhiễm Nhiểm ngẩng phắt dậy, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn:

"Sao, chàng cũng mơ giống ta à?"

Tô Dịch Thủy nhàn nhạt đáp:

"Đó không phải mơ, đó là kính ba kiếp tiên dược mang tới, phản chiếu kiếp trước của ta và nàng..."

Nhiễm Nhiễm giờ mới hiểu ra dụng tâm của Huyền Thiên thánh mẫu khi mang gương tới. Thì ra tình kiếp của nàng và Tô Dịch Thủy khởi nguồn từ quả rơi bên bờ Dao Trì, chẳng lẽ mục đích của thánh mẫu là muốn giữa hai người nổi lên tranh cãi rồi chia tay? Nhiễm Nhiễm thấy hơi đau đầu, nhỏ giọng nói:

"Chúng ta đã bái đường lạy trời đất, tuy hiệu lực không mạnh như hồn thề nhưng nói lời giữ lời, chàng không thể bụng dạ hẹp hòi mà cùng ta sinh ra mâu thuẫn!"

Tô Dịch Thủy nắm chặt cằm nàng, lạnh như băng nói:

"Dám làm thì phải dám chịu, chỉ một quả nho nhỏ mà cả gan đem số mạng của ta phá đến rối tung rối mù, phải chịu khổ ở nhân gian như vậy. Giờ nàng nghĩ có thể nói nhẹ nhàng mấy câu là xóa bỏ được sao?"

Thấy hắn hung dữ như vậy, Nhiễm Nhiễm thật khổ tâm. Nàng đỏ mắt nói:

"Vậy, chàng muốn thế nào?"

Có câu gương vỡ lại lành, chẳng lẽ đến lượt nàng thì gương lành tự vỡ chăng?

Tô Dịch Thủy lạnh mặt nhìn bộ dáng muốn khóc mà khóc không được của nàng, nhìn một lát lại cảm thấy đau lòng đem nàng ôm chặt, nhéo cái mũi đỏ của nàng nói:

"Ta có thể thế nào, không phải lão già Thiên tôn kia nói ta không hiểu tình yêu, không có nhân ái nên cố ý để ta xuống hạ giới rèn luyện à? Vậy nên dù không có nàng rơi lên người ta thì cũng sẽ có ất có giáp khác. Nàng nói xem, có phải nàng đã nhìn trúng ta từ lúc ở trên cây rồi?"

Nhiễm Nhiễm vừa định phủ nhận đã bị nụ hôn nồng nhiệt của hắn phủ lên môi, lát sau tách ra hắn liền nhẹ giọng nói:

"Không được phủ nhận, nàng chỉ có thể thích ta..."

Nhiễm Nhiễm vươn cánh tay gầy nhỏ ôm lấy cổ hắn, nhất thời nhớ tới cảnh ở mật thất trong mơ, khi Tô Dịch Thủy muốn giải quan hệ thầy trò với nàng, một đao cắt đứt. Khi đó nàng vì hắn hao hết nguyên khí, mà hắn lại còn vô tình như vậy, muốn phủi sạch sẽ quan hệ với nàng.

Tô Dịch Thủy lại khẽ đáp:

"Nếu không rời khỏi Tây sơn thì nàng vẫn còn là sư phụ ta, vậy sao ta có thể mở miệng cầu hôn rồi trở thành chồng của nàng được?"

Nhiễm Nhiễm có chút không thể tin trừng mắt:

"Không phải đến khi ta chết chàng mới thấy cảm động sao? Sao sớm như vậy?"

Tô Dịch Thủy thuận thế ấn cô gái hắn yêu lên giường, nói khẽ:

"Nàng không biết mình họa thủy thế nào sao? Nếu ta không khóa nàng lại thì chẳng phải nàng sẽ đi chọc ghẹo những thiếu niên khác?"

Nhất thời trận pháp sư tôn Tây sơn hàng phục tiểu yêu nữ lại bày ra, từ cửa sổ lại truyền ra tiếng cười đùa vui vẻ len lỏi giữa những khóm hoa nở rộ.

Lúc tiên dược lại hiện thân lần nữa thì đã qua ngày hôm sau, trông thấy đôi vợ chồng son đang bế con trai bắt đom đóm bỏ vào lồng giấy giữa biển hoa Tây sơn thì hắn biết tâm sức của Huyền Thiên thánh mẫu xem như đã là công dã tràng. Tiên quả và đế quân đều đã trải qua tình kiếp ở nhân giới, vạn sự đều có thể dự đoán nhưng chữ tình lại khó mà viết được rõ ràng trên thiên thư, giờ nghiệt duyên đã sinh, muốn cắt đi cũng rất khó.

Nhiễm Nhiễm thấy tiên dược đến thăm hỏi cũng không ngoài dự đoán, nàng mỉm cười đưa một hộp bánh phúc đậu xanh tự tay làm cho tiên dược. Đây là bánh ngọt con gái thường làm để chúc thọ mẫu thân ở nhân gian, hộp bánh này tặng cho Huyền Thiên thánh mẫu.

"Tiên trưởng, cửa tiên giới chưa mở mà ta lại là người phàm không thể gặp nương nương, phiền ngài mang hộp bánh này dâng lên để ta tỏ lòng hiếu. Tiện thể ngài nhắn giúp ta một câu, mong nương nương không cần tự trách về việc bỏ một chút cốt nhục để phi thăng năm đó. Hết thảy những việc nương nương làm ta đều ghi tạc trong lòng, về sau nếu ta và Dịch Thủy có thể gặp được tiên duyên, ta sẽ tự mình tặng người bánh phúc..."

Tâm tư Nhiễm Nhiễm nhanh nhạy, cũng đoán được khúc mắc của Thánh mẫu. Kỳ thật người cũng ngày đêm dày vò tự trách y hệt Thuẫn Thiên. Đây là tâm ma của người, vậy nên mới có thể giận chó đánh mèo với đế quân, khó lòng khoan dung cho hắn. Nàng làm hộp bánh phúc này hi vọng lửa nóng đậu vàng có thể giải đi gút mắc của mẫu thân.

Tiên dược gật đầu nhận lấy. Nhiễm Nhiễm tinh ý phát hiện ra dấu ấn trên trán hắn hình như thay đổi, từ màu xanh lơ đã biến thành màu tím của thượng tiên. Hỏi ra thì biết hắn đã thay thế Tử Quang tiên tôn trở thành một trong tám vị, còn Tử Quang không đủ đức hạnh phạm phải thiên điều, ít lâu sẽ phải xuống nhân gian nhận kiếp.

Nhiễm Nhiễm cứng họng, nhất thời nghĩ thì ra thần tiên cũng bị vợ thổi gió bên tai, chỉ là không biết tiên dược lên như diều gặp gió có phải do hắn biết nhìn thời thế, chọn đúng đỉnh núi hay không nhỉ?

Đến buổi chiều, Nhiễm Nhiễm mở tiệc trong sân để thết đãi chồng và con trai. Thân nhi dùng chiếc đũa chỉ lên mây nói:

"Mẹ nhìn kìa, đám mây kia giống hệt bánh phúc mẹ làm nhỉ?"

Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía Tây, thấy chòm mây kia thật sự giống cái bánh phúc, giống như có người đang chậm rãi ăn. Bánh phúc mây dần biến mất từng chút một, giống như luyến tiếc ăn, luyến tiếc mà nuốt xuống...

Nhiễm Nhiễm cười mừng rỡ tựa đầu vào lồng ngực Tô Dịch Thủy, lại cúi đầu thỏ thẻ vào tai con trai. Thân nhi bèn đứng lên bàn, ưỡng ngực nhỏ cao giọng hô lớn:

"Bà ngoại ăn nhiều vào, sau này mẹ con về sẽ làm cho người ăn nữa!"

Tô Dịch Thủy cũng cúi đầu nói với con trai mấy câu, làm nó lại hô lớn lần nữa:

"Ông ngoại, cha con nói không thèm chỗ của người, có điều cha sẽ thật yêu thương con gái người, làm một con rể tốt!"

Giọng nói của Thân nhi vang vọng truyền thật xa, phá vỡ tầng mây lướt qua một chiếc cầu vồng...

Tây sơn ghi chép:

"Tông chủ Tây sơn Tiết Nhiễm Nhiễm và phu quân tu tiên trăm năm, hàng ma trừ yêu, rửa sạch nhân gian, sau đó không còn nghe tin tức gì nữa. Con trai kế thừa tông chủ Tây sơn. Từ đó trở đi tiên duyên không cần người ngoài nói cũng hiểu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất