Chương 100: Chuyện Nhà Người Khác
Mặt trời từ từ ngả về tay, một thôn xóm ven đường dần xuất hiện trước mặt bọn họ, đủ loại nhà ở cao thấp sắp hàng dài.
“Ngươi xem, đây chính là trạm nghỉ mà ta đã nói.”
Trên mặt Lý Chí hiện rõ ý cười, hắn chỉ tay vào hàng mái ngói đen phía trước, sau đó nhanh chân tiến vào trong.
“Các ngươi mau theo ta, ở đây ta có một người đồng hương, chúng ta có thể ở lại nhà hắn, không tốn tiền.”
Nhìn bóng dáng ngày càng xa của hắn, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng vung tay ra hiệu, hai chiếc xe lừa cũng tiến vào trong thôn.
Đi ngang qua những căn phòng làm bằng đất vàng hai bên đường, đám người Lý Hỏa Vượng quan sát khung cảnh vô cùng yên tĩnh xung quanh. điều lạ lùng là dù ở ngoài ruộng hay trong sân thì cũng chẳng có lấy một bóng người nào.
“Sao lại thế này? Người trong thôn đâu rồi?”
Lý Hỏa Vượng khó hiểu nghĩ thầm trong lòng.
Trong lúc hắn còn đang nghĩ ngợi, ở một khúc cua phía trước, Lý Chí bỗng thò đầu ra, khỏi nói cũng thấy gương mặt già phấn khỏi tới cỡ nào.
“Nè!! Mau tới đây đi, bên này có trò hay xem này! Hình như là bố chồng đang ba khôi đó! Mặt bị cào nở hoa rồi, khỏi nói cũng biết hăng hái cỡ nào!”
“Ba khôi? Cái gì là ba khôi?”
Câu hỏi này của Lý Hỏa Vượng lại không có ai trả lời, hắn quay đầu nhìn, đập vào mắt là vẻ mặt xấu hổ của những người khác, ngay cả Bạch Linh Miểu cũng mắc cỡ tới đỏ hết cả mặt, đầu cúi gằm xuống.
“Lý sư huynh, chúng ta đừng qua đó xem trò hay, đều là chuyện của nhà người khác cả.”
Lý Hỏa Vượng khó hiểu nhìn cô, rồi lại xoay người bước về phía Lý Chí.
Vừa rẽ vào con hẻm nhỏ một cái, quang cảnh trước mặt lập tức trở nên rộng rãi, thoáng đãng, già trẻ lớn bé trong ba lớp ngoài ba lớp vây quanh một nôi nhờ, còn Lý Chí thì đứng cạnh đám đông, kiễng chân bắt vai người khác duỗi đầu duỗi cổ nhìn.
Nghĩ cả nửa ngày, hóa ra toàn bộ người trong thôn đều chạy đi hóng chuyện hết.
“Cái gì là ba khôi?”
Lý Hỏa Vượng tiến lại gần bên người Lý Chí, hỏi.
“Bố chồng và con dâu lén lún vụиɠ ŧяộʍ chứ gì, chẳng lẽ chỗ các người ở còn cách gọi khác? Ngươi từ đâu ra thế?”
Trên mặt Lý Chí một lần nữa lộ vẻ kinh ngạc, trợn mắt nhìn Lý Hỏa Vượng một lượt từ trên xuống dưới.
Nghe đối phương giải thích xong, Lý Hỏa Vượng lập tức cạn lời, khó trách vừa nãy Bạch Linh Miểu sẽ để lộ ra biểu cảm đó.
“A!!”
Một tiếng thét chói tai của phụ nữ bất ngờ vang lên giữa đám đông, đoàn người vây xem bỗng ồn ào hẳn lên, chân vội lùi về sau một khoảng lớn.
Nhờ khe hở mà họ nhường ra, Lý Hỏa Vượng thấy được cảnh tượng quái dị bên trong.
Một người phụ nữ cả người trần trụi, tay chân vặn vẹo, uốn éo như con rắn nằm bò trên bàn bát tiên, vừa la hét vừa không ngừng run rẩy.
“y da, tiêu rồi, hình như không phải ba khôi, là có người gặp chuyện thật.”
Lý Chí ảo não vỗ tay cái bốp, sau đó nhấc chân chen vào trong.
“À nè, làm ơn nhường đường, ta là Khiêu Đại Thần, làm ơn nhường đường giùm cái, a, mẹ kiếp ai dẫm chân ta! về nhà hết đi! Có gì vui đâu mà hóng!”
Nhìn cảnh tưởng trước mặt, Lý Hỏa Vượng vừa định xoay người rời khỏi cũng dừng bước:
“Hắn định dùng cách của mình để trừ tà hả?”
Vất vả lắm mới chui lọt vào đám đông, Lý Chí ngó trái ngó phải một lượt, sau đó vẫy tay với Lý Hỏa Vượng:
“Chân nhân, mau tới đây đi, đứng xa như vậy làm gì?”
Lý Hỏa Vượng nghĩ ngợi một hồi, sau đó cũng bắt đầu chen vào trong biển người, tìm cách lách qua đó.
Tên này thoạt nhìn không mấy đàng hoàng, vừa hay có thể nhân cơ hội này nhìn xem thực lực của hắn thế nào. nếu chỉ là đánh chơi, ăn chơi, vậy không cần nhờ hắn giúp mình giải quyết vấn đề kia, tránh cho Đan Dương Tử ăn luôn hắn như ăn Phật Đà vậy.
Sau khi hắn chen vào trong đám đông, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn hẳn, người phụ nữ đang cử động một cách quái lạ trên bàn bát tiên kia rõ ràng có gì đó không ổn.
Đôi mắt phượng xinh đẹp chẳng có chút lòng đen nào, hơn nữa mắt cô ta dường như có năm mí. Bên cạnh cô gái đứng hai người đàn ông, một già một trẻ, mặt đầy vết cào cấu, trông có vẻ là khổ chủ.
“Chân nhân, ngươi xem, chuyện này ngươi tới hay là ta tới đây?”
Lý Chí ghé sát tai hắn, nhỏ giọng hỏi lần nữa.
“Hay là cả hai chúng ta cùng lên, xong chuyện ngươi có thể đòi thêm chút tiền, hai ta mỗi người một nữa, vậy sẽ không phá hư quy định của ta.”
“Không cần, ta không am hiểu trừ tà, vẫn là ngươi lên thì hơn.”
Lý Hỏa Vượng từ chối thẳng thừng, mà vốn hắn cũng không biết trừ tà.
Nghe thấy lời giải thích của Lý Hỏa Vượng, trên mặt Lý Chí hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Ngươi đùa ta đó hả? Ngay cả tà ma mà ngươi cũng không biết đuổi, đừng nói là đạo sĩ rởm đó nhé?”
“Nhanh giải quyết đi, ngươi xem kia, người phụ nữ này sắp tự vặn gãy xương mình rồi.”
Lý Hỏa Vượng chỉ tay vào người phụ nữ trên bàn bát tiên, nói.
Người phụ nữ vừa nãy còn lành lặn giờ đã cắn nát miệng mình, máu chảy đày cằm, chỗ xương khớp tứ chi vang lên âm thanh răng rắc.
---