Tiên Đạo Quỷ Dị

Chương 119: Tế Bái

Chương 119: Tế Bái


Tận dụng thời cơ ngắn ngủi này, những tên thủy tặc khác xung quanh vội vội vàng vàng tẩu thoát sạch sẽ, chỉ còn lại chiếc thuyền tam bản vô chủ và đống xác trôi lênh đênh theo dòng nước.
Mặc dù tất cả bọn chúng đều đã chạy bán sống bán chết hết, nhưng sự việc vẫn chưa đến hồi kết thúc.
"Mau múc hết nước đi! Dùng quần áo bịt lỗ hổng ấy lại đi!"
Lý Hỏa Vượng tất bật kêu những người khác giúp mình.
Bấy giờ họ đang ở giữa hồ, nếu thuyền bị chìm thì dù có Du Lão Gia cứu cánh, cả bọn cũng chỉ có đường chết.
Sau một hồi hỗn loạn, lỗ hổng của thuyền cuối cùng cũng được bịt kín.
Vậy mà Lý Hỏa Vượng còn chưa kịp nghỉ ngơi tí nào thì Bạch Linh Miểu bên cạnh đã giật giật vạt áo hẳn và chỉ về một bụi lau sậy phía xa xa.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, một ohiếc thuyền tam bản nhỏ lại từ trong bụi lau trôi ra, người trên thuyền đôi mắt đỏ hoe, ngồi thất thần nhìn chăm chú vào vài chục cái xác đang nổi lềnh đềnh trên mặt nước.
Đứng ở mũi thuyền là một lão già với mái tóc bạc phơ và tấm lưng còng đang được tên cầm đầu đám thủy phỉ lúc nãy dìu. Tuy giọng của lão hơi run rẩy nhưng lại có thể vang vọng rất xa trong không gian trống trải này.
"Cao nhân à, tất cả những người này đều là mấy chục màng người nhà Nguyên gia bọn ta! Nếu ban nãy ngài xưng tên thì bọn ta nào dám cản ngài? Hay là vì hôm nay tâm tình ngài không thoải mái, muốn xem chút cảnh máu đổ thành sông?"
Lý Hỏa Vượng lười nghe lão già này nói năng nói cuội, bèn hỏi những người phía sau xem ai bơi giỏi, rồi đi lấy cột tre đang giữ nước ở đằng xa.
Thuyền nhất định phải đến được bờ bên kia, nếu chỉ đứng im một chỗ như vậy cũng không phải cách hay, còn chưa kể trời đang bắt đầu nhá nhem tối rồi.
Giọng nói của lão già chứa đầy sự tang thương và cuồng nộ.
"Chuyện này đến cùng rồi, nói gì cũng vô ích, mạng của chúng ta thật rẻ mạt, vậy nhưng kẻ nào đã giết nhiều mạng người nhà Nguyên gia chúng ta như vậy rồi còn muốn bình an vô sự rời đi, ta e rằng không thể để các ngươi toại nguyện được!"
Lời nói kỳ lạ của lão già ở phía xa khiến Lý Hỏa Vượng nghi ngờ, nhưng vì ở khoảng cách quá xa và sắc trời lúc này cũng đã nhá nhem tối nên hắn không thể nhìn rõ được lão ta định làm gì.
“Ai mắt nhìn tốt xem giúp ta xem bọn chúng định giở trò gì."
Lý Hỏa Vượng không dám lơ là cảnh giác, ở nơi đồng không mông quạnh này tốt nhất nên cẩn trọng vẫn hơn.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh hắn cố gắng nheo mắt lại nhìn về phía đằng ấy, sau khi quan sát một lúc, hắn nói:
"Họ dường như...đang dập đầu bái lạy, có vẻ như họ đang tế bái gì đó. Bối phận cũng khá cao đấy, họ dùng cả dê, trâu, lợn tam súc hiến tế cơ. Ối dồi ôi! Trời đất quỷ thần ơi! Lão già kia còn ném hai đứa trẻ chưa đầy tháng xuống nước nữa!"
Nghe đến đây, trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt thắt lại, hắn lại một lần nữa rung Đao Linh trong tay.
Dù chúng định giở trò gì đi nữa thững hành động kì quái vừa rồi chắc chắn có vấn đề, giờ không phải lúc để tiếc rẻ một mạng người mới chỉ ba thánnữa rồi.
Du Lão Gia nhanh chóng thành hình, nó hướng thẳng về phía tàn dư của đám thủy phỉ mà bay tới. Xui xẻo thay, vừa đi dược nửa chặng đường thì ngay lập tức nó phải bay ngược trở về.
Ngay lúc nó đang vội vã quay trở lại, toàn bộ con thuyền phía dưới Lý Hỏa Vượng phải chịu một cơn chấn động kịch liệt, âm thanh cọt kẹt của những thanh gỗ cọ mạnh vào nhau liên tục vang lên dưới dòng nước dữ dội.
“Có thứ gì đó dưới nước!”
“Bùm !!”
Có một tiếng động vang trời lở đất như muốn xé rách cả không gian lúc này.
Cả con thuyền bị một lực vô cùng khủng khiếp làm bật lên giữa không trung, rồi lại rơi tự do xuống mặt hồ.
Con thuyền vốn đã cũ kỹ nên không thể chịu được sự chấn động lớn như vậy, sau khi rơi xuống, cả con thuyền bị vỡ vụn ra thành nhiều mảnh tứ tung khắp mặt hồ.
Lý Hỏa Vượng lúc này ngã nhào vào trong lòng hồ, dòng nước lạnh băng khiến toàn thân hắn ê buốt, hắn rùng mình mở mắt ra.
Hắn thấy trong dòng nước đυ.c ngầu hòa cùng phù sa của đáy đồ, thấp thoáng xuất hiện thứ gì đó đang không ngừng ngọ nguậy và len lỏi.
"Xoẹt…"
Bảy con ngươi kì quái lóe ra những tia phản xạ quỷ dị đang không ngừng chuyển động đột nhiên mở ra, nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng.

"Đây...Đây là.. Thứ gì?"
Khi nhìn vào những con mắt đó, Lý Hỏa Vượng bỗng có một cảm giác rất kỳ lạ. Hắn cảm thấy dòng chảy của tiềm thức bên trong mình dường như chậm lại, vạn vật xung quanh đều trở nên lạ thường. Thời khắc này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy mình không còn ngụp lặn trong làn nước nữa mà như đang lơ lửng giữa không trung.
Phù sa dưới đáy hồ bắt đầu dâng lên, con thủy quái với bảy con mắt đảo lia lịa liên tục uốn éo không ngừng, nó dần dần nổi lên mặt nước, mang theo nước hồ đυ.c ngầu cùng lớp phù sa dưới đáy hồ nổi lên trên.
Khi lớp phù sa dâng lên đưa Lý Hỏa Vượng ra khỏi hồ nước, hắn nhìn thấy cái miệng xấu xí, thối nát của con thủy quái này còn to hơn cả một ngọn núi, từ cổ họng của nó mọc ra chi chít những xích tu đen sì không ngừng uốn lượn trong không trung.
"Không...không được...như thế này..."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất