Chương 123: Cầu Xin
Vừa mở miệng, Lý Hỏa Vượng phát hiện giọng nói của hắn đã thay đổi, giọng nói vốn nên trong sáng giờ đã trở nên vô cùng khàn.
Thanh kiếm trên cổ kia, không may tổn thương đến dây thanh quản.
"Ta biết bơi, trước đây trong thôn ta có một cái ao, từ nhỏ ta đã đến đó nghịch nước rồi.”
Lý Hỏa Vượng xách theo thanh trường kiếm bước qua, hắn cởi chiếc đạo bào dính đầy một lớp máu ra sau đó khoác lên người Bạch Linh Miểu.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng như chợt bừng tỉnh, hắn thẫn thờ nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn những thi thể xung quanh với những bộ dạng chết chóc khác nhau.
Bất kể tuổi tác nào hay giới tính nào, tất cả họ đều chết dưới tay của chính mình.
Nhìn cô gái trẻ chết cùng mẹ, còn có chiếc nôi vô hồn, nỗi hối hận và đau đớn đã biến mất trước đó lại dâng lên trong lòng hắn, khiến hắn gần như thở không nổi.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi cúi xuống nhặt con dao găm trên mặt đất, hắn cắn chặt hàm răng, hung hắn cắm vào lòng bàn tay của mình.
Trước đây hắn vẫn không hiểu tại sao bệnh viện tâm thần Hồ tỷ bên cạnh lại muốn tự hủy hoại bản thân, nhưng bây giờ hắn đã hiểu rồi.
Sự đau đớn khi tự hại bản thân thực sự có thể khiến trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút.
…
“Lý sư huynh! Ngươi đang làm gì vậy!”
Thấy Lý Hỏa Vượng đang tự mình hại mình, Bạch Linh Miểu đau lòng chạy đến, nắm lấy bàn tay trái không ngừng chảy máu của hắn.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng thống khổ đẩy nàng ra, cặp mắt đỏ hoe điên cuồng hét lên.
"Tại sao không thể cho ta chút yên tĩnh!! Tại sao những chuyện như thế này lại xảy ra ở nơi tồi tàn này!!"
Con dao găm cắm vào lòng bàn tay bị rút ra, sau đó lại hung hăng cắm vào, lần này bàn tay hắn hoàn toàn bị xuyên thủng.
Bạch Linh Miểu bị dọa sợ ngây người đứng tại chỗ, sau vài giây sửng sốt, nàng nhào lên cướp lấy con dao găm trên tay Lý Hỏa Vượng rồi ném nó ra xa.
Sau đó nàng giang rộng hai tay ra, ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt:
"Hỏa Vượng, ngươi đừng như vậy! Ta cầu xin ngươi đó."
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, Lý Hỏa Vượng dần bình tĩnh lại, hắn run rẩy nhắm mắt lại, chậm rãi ôm thân thể mềm mại này vùi vào trong l*иg ngực mình.
Dần dần, Lý Hỏa Vượng bình tĩnh trở lại.
Hắn từ từ buông ra, lại nhìn Bạch Linh Miểu hít một hơi thật sâu nói:
"Được rồi, ta không sao, những người khác thì sao? Ngươi có nhìn thấy những người khác không?"
Nghe vậy, Bạch Linh Miểu lặng lẽ gật đầu, đôi mắt nàng hơi đỏ lên, nàng kéo Lý Hỏa Vượng đi về phía rìa của hòn đảo.
Chẳng mấy chốc đã ở trên bờ, hắn nhìn thấy những thuốc dẫn khác.
Vốn dĩ có bảy người lớn và năm đạo đồng, nhưng bây giờ chỉ còn lại sáu người lớn và ba đạo đồng, hơn nữa những người còn sống sót hoàn toàn không thể cử động được.
Đôi môi Bạch Linh Miểu bị cóng đến tím bầm bi thương nói:
"Tôn sư đệ bơi giỏi hơn ta, chúng ta đã cố gắng hết sức để tìm người trong hồ, nhưng cũng chỉ tìm được mấy người thôi, với cả tên ngốc...cũng bị chết đuối rồi."
Lý Hỏa Vượng đứng trước mặt mọi người, nhìn khuôn mặt bị ngộp nước mà trở nên tím tái của tên ngốc. Còn có một tên thuốc dẫn cùng với một đạo đồng cũng có sắc mặt giống vậy.
Hai người biến mất, ba người khác chết đuối. Sau chuyến đi này, mười hai người bị mất đi năm.
Lý Hỏa Vượng cũng không phải là quá thân quen với những người này, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì bọn họ đều là những người bạn đồng hành cùng chung sinh tử ở Thanh Phong quán.
Bình thường lúc nghỉ ngơi, mình còn nghe được niềm khao khát về nhà của những người này, khao khát sau khi bản thân trở về nhà sẽ có cuộc sống đoàn tụ với người thân.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã đột ngột kết thúc, cái chết của bọn họ không đáng giá một đồng.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng u ám, hắn nán lại trên bờ, nhìn những người bị chết đuối kia, cảm xúc tiêu cực trong lòng vừa rồi cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
“Bịch!”
Lý Hỏa Vượng hung hăng đá bay một cái đầu máu thịt lẫn lộn:
"Móa nó!"
Ban nãy mình đúng là điên rồi! Thế mà cảm thấy áy náy vì đám tội phạm giết người này.
Thậm chí Lý Hỏa Vượng còn muốn để cho những tên cặn bã này sống lại, sau đó tự tay giết từng người một!
"Những người này chết chưa đền hết tội!! Nên giết cả nhà!!"
Ngay khi tâm trạng của Lý Hỏa Vượng có chút không ổn định, một người đàn ông không có cảm giác tồn tại trong đám đông đi tới, giọng nói của hắn mang theo chút áy náy nói:
“Lý sư huynh, vốn dĩ ta muốn kéo tên ngốc lên, nhưng hắn nặng quá, ta thực sự không thể kéo nổi.”
Lý Hỏa Vượng biết hắn, hắn chính là Tôn sư huynh người mà Bạch Linh Miểu nói có tài bơi lội, tên hắn là Tôn Bảo Lộc.
Nhìn hắn lạnh cóng và ướt như chuột lột trước mặt, Lý Hỏa Vượng hơi nhíu mày nói:
"Đừng có đứng đợi ở chỗ này nữa, vào bên trong trại tìm nhà bếp sau đó đốt lửa lên đi."