Chương 141: Tại Hạ Nhớ Rồi
"Làm thế nào để hóa giải chiêu đó của nó thì ngươi hãy tự mình nghĩ cách đi. Ngươi đang đeo Đại Thiên Lục trên người rồi còn sợ đánh không lại nó à? Hơn nữa, vị sự phụ tu thành chính quả đó của ngươi chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn ngươi chết đâu."
"Ngày mười tám tháng chạp cũng là một cái tên sao?"
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng lúc này cực kì khó coi, làm vậy coi được? Không có thêm bất cứ manh mối nào, cứ vậy một mình đi ứng phó với cái thứ chướng khí trùng trùng ấy? Như vậy chẳng khác nào đến đó mò kim đáy bể.
Hắn không muốn Đan Dương Tử động thủ thêm lần nào nữa. Nếu hắn lại ra tay, có trời mới biết thân thể này thuộc về ai.
"Ta có thể nhờ các sư phụ trong tu viện giúp đỡ không? Những việc khác từ từ thương lượng cũng được."
"Haha, họ lười lắm, vô cùng lười biếng. Có bản lĩnh thì ngươi có thể đi khuyên họ rời tổ của mình, nhưng hiện giờ e rằng ngươi không còn đủ tiền để thuê họ xuống núi đâu nhỉ, hahaha."
Tĩnh Tâm sư thái nhẹ giọng trêu chọc các vãn bối của mình.
Bây giờ mục tiêu đã được xác định, Lý Hỏa Vượng không muốn trì hoãn thêm một khắc nào nữa. Sau khi xác nhận lại vị trí của Tịch Nguyệt Thập Bát với Tĩnh Tâm, Lý Hỏa Vượng chắp tay khom lưng chào nàng rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
"Không làm phiền sư thái dùng bữa nữa, bây giờ ta sẽ cho người mang vàng lên đây cho ngươi."
"Ấy, phải rồi! Ta ngửi thấy trên người ngươi có mùi bánh hồng, ta thích nhất là món bánh hồng ấy. Cả món bánh hồng cũng mang cho ta luôn nhé!"
“Tại hạ nhớ rồi."
Tất cả số vàng đều đã giao hết cho họ, có thêm chút đồ ăn này cũng chẳng thấm vào đâu.
Khi Lý Hỏa Vượng quay người rời đi, căn phòng cũng theo đó chìm lại vào bóng tối.
Tuy nhiên, bóng tối trong căn phòng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến một người vốn đã mù như Tĩnh Tâm, nàng thò cánh tay phải đen ngòm len lỏi vào trong những ngấn mỡ cục mịch của mình móc móc.
Sau khi móc một hồi, đột nhiên có tiếng "phụt", từ trong người nàng ta lôi ra một cụ già với thân hình hình gầy gò, chân tay teo tóp, đầu trọc lốc, toàn thân cụ nhuốm đầy dịch nhầy từ cơ thể Tĩnh Tâm.
Cụ già này gầy gò đến mức nhìn cụ như một cái cây khô giữa sa mạc cằn cỗi, miệng cụ méo lệch sang một bên, đôi mắt thì lác sang hai bên, miệng cụ không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng ôm cụ già vào lòng dính đầy mủ vàng của nàng ta, tay còn lại nàng với một cục màu vàng óng óng, mềm mềm rồi cho vào miệng.
Nhưng thay vì nuốt nó, nàng ta lấy cột con giòi trắng từ cơ thể mình ra cho vào miệng. Sau đó, nàng ta mớm những thứ vàng trắng đan xen ấy vào miệng "đứa con" của mình.
"Hài nhi à, con nghe thấy không? Vi nương tìm bánh hồng cho con ăn đấy! Haha, con thích chứ? Ta vẫn nhớ hồi còn mặc khố con thích nhất món bánh hồng này."
Cụ già kia không có bất kì phản ứng nào với những lời nói của Tĩnh Tâm, cụ vô thức nhổ thứ trong miệng mình ra.
Những ngón tay của Tĩnh Tâm nhẹ nhàng gạt thứ mà "con trai" mình nhổ ra bị dính đầy trên mặt rồi cho vào miệng mớm cho cụ già ấy lần nữa.
"Con thấy không, tên tiểu tử đó cũng có Tâm Tố giống con đấy! Nhưng tương lai hắn ta chắc chắn thảm hơn con nhiều, con còn có vi nương đây, hắn làm gì còn mẹ nữa. Không biết sau này kết cục của hắn sẽ thế nào nữa, hầy, tên tiểu tử này âu cũng là một kẻ đáng thương...."
Trong quán trọ Bồng Lai, toàn thân Bạch Linh Miểu không một mảnh vải che thân, nàng đặt tay lên thùng gỗ và thở dài thườn thượt.
"Không biết hiện tại Lý sư huynh thế nào rồi, nếu lúc trước ta đi cùng hắn thì tốt quá."
"Ta có nên nói thực lòng với hắn không nhỉ? Nếu ta nói cho hắn vào lúc này, liệu hắn có vì thế mà lo lắng cho ta không? Nhưng bây giờ hắn đã phải phiền não vì đủ thứ chuyện rồi."
Phân vân hồi lâu, đến khi nước trong thùng nguội đến mức lạnh cóng, Bạch Linh Miểu mới đứng lên khỏi mặt nước với những cánh hoa rơi ra, nàng mặc y phục rồi đi về phía phòng ngủ.
"Không nghĩ nữa. Nếu ba ngày sau hắn không xuống núi thì ta sẽ tự đi lên tìm hắn. Kẻ nào dám nói ta là gánh nặng?"
Bạch Linh Miểu vào phòng rồi đóng cửa lại. Khi cánh cửa đóng lại, phía sau cánh cửa là một cô nương kì lạ với đầu trùm khăn trùm đỏ, thân mặc một bộ y phục sặc sỡ, chân mang hài thêu đỏ.
Bạch Linh Miểu đi vào phòng rồi lật cái chăn bông ra, mặt hớn hở chui vài trong, hai tay ôm chặt người đang nằm trong chăn.
“Ta thích Tiểu Mãn tỷ nhất! Lông ngươi mềm ơi là mềm, ôm vào lòng cực kì thoải mái!"
Tiểu Mãn quay người lại và nhìn đối mặt với thiếu nữ tóc trắng, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở nhẹ của đối phương cũng có thể cảm nhận được.
“Thứ này có gì hay ho! Chỉ vì cái đám lông đen này mà ta bị ngươi khác coi là quái vật. Đến lão già sáu mươi tuổi củng không thèm cưới ta nữa."
“Tiểu Mãn tỷ đừng lo lắng, ngươi nhất định có thể tìm cho mình được một vị lang quân như ý mà."