Tiên Đạo Quỷ Dị

Chương 148: Kẹo

Chương 148: Kẹo


“Ta đang muốn xem thử sau khi đốt lên sẽ như thế nào.”
Nếu nói điểm đáng ngờ duy nhất trong thôn này thì chính là quy củ trong miệng râu dê kia.
“Phù…”
Ngọn nến đèn lòng được tìm ra từ lúc nhanh chóng bị đốt lên, cả sân Ngô gia bị đèn đuốc rọi sáng trưng.
Lý Hỏa Vượng ngồi trong đại sảnh đầy người, yên tĩnh chờ đợi, sắc trời cũng ngày càng tối.
Nhưng mà cũng chỉ có thế thôi, trời đã hoàn toàn tối đen nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.
“Oáp…”
Cẩu Oa ngáp một cái, dựa vào cột bắt đầu ngủ gật.
Những người khác như bị hắn lây nhiễm, nhốn nháo ngáp liên tục.
Nhìn đám người Ngô gia ngất xỉu trên mặt đất, trong lòng Lý Hỏa Vượng hiện lên một tia nghi hoặc:
“Chẳng lẽ mình đi nhầm chỗ thật ư?”
Ngay khi hắn nghĩ vậy, một tiếng cười hoạt bát vui vẻ phát ra từ mái tường ở sân trong.
“Hì hì, ngươi phá hư quy củ nha.”

“Hì hì, ngươi phá hư quy củ nha.”
Giọng kia rất nhỏ, có hơi giống với giọng nữ nhân nhưng lại không giống hoàn toàn.
Trong nháy mắt nghe thấy âm thanh đó, Lý Hỏa Vượng không khỏi nhớ tới nữ nhân chân nhỏ lúc trước hô lên Hỉ Thần kia, nàng cũng có giọng thế này.
Lúc Lý Hỏa Vượng đề phòng dẫn mấy người khác đi từ trong nhà ra ngoài sân thì thấy có một cái đầu nhỏ bám trên vách tường phía bên trái.
Một tiểu nha đầu tóc vàng trông mới có năm sáu tuổi đang đứng trên đầu tường cao cao, cười hì hì nhìn vào trong, trên đầu nàng dùng một sợi dây đỏ buộc bím tóc sừng dê vểnh lên cao.
“Màu đỏ!”
Lúc Lý Hỏa Vượng thấy sợi dây đỏ trên đầu nàng, trái tim bỗng nhảy lên.
“Chẳng lẽ đứa nhỏ này chính là mười tám tháng chạp?”
Thấy nha đầu kia vẫn đang cười ha hả, Lý Hỏa Vượng suy tư một hồi rồi chậm rãi lên tiếng:
“Ta phá hư quy củ, ngươi cũng chẳng tốt hơn ta là bao, chẳng phải buổi tối không được phép đi ra ngoài ư? Sao ngươi còn ở ngoài này?”
“Ta là trẻ con mà, người lớn các ngươi mới không được ra ngoài chứ trẻ con bọn ta đương nhiên có thể ra chơi rồi.”
Đối mặt với đám Lý Hỏa Vượng, đứa bé kia cũng không thể hiện ra địch ý gì.
Nàng dịch đầu sang bên cạnh tường, vẫn cười hì hì nói tiếp.
“Nếu ngươi có thể cho ta ăn kẹo thì ta sẽ không nói với người khác đâu.”
Thấy đầu đứa nhỏ này chuyển vị trí, mấy người khác lập tức trố mắt, tường sân Ngô gia cực kỳ cao, ít nhất cũng cỡ hai trường.
Mà bé con này lại thoải mái di chuyển đầu trên tường như vậy, nói cách khác nàng không phải giẫm lên thang mà chỉ đứng ở đó thôi.
Lý Hỏa Vượng nhìn cái đầu nho nhỏ kia và cả tường cao lấp đầy bụi bẩn.
Sao hắn không tưởng tượng ra được một đứa trẻ có cái đầu nhỏ bình thường lại cao tận sáu mét có cấu tạo cơ thể thế nào vậy, bọ trúc à?
“Hì hì, rốt cuộc là ngươi có cho ta kẹo không đây? Nếu ngươi không cho là ta gọi người tới đấy.”
Tiểu nữ hài vẫn đang nói chuyện xuôi trên tường.
“Cho, đương nhiên là cho rồi, đừng sốt ruột mà. Bây giờ ta không có cầm theo kẹo, phải đi lấy trước đã.”
Lý Hỏa Vượng nghe theo lời nàng, sau đó nghiêng đầu nhỏ giọng dặn dò Cẩu Oa gì đó.
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói, trên mặt Cẩu Oa lập tức lộ ra vẻ sợ hãi nhưng sau khi Lý Hỏa Vượng nhét đạo linh vào trong ngực hắn, cuối cùng Cẩu Oa vẫn khẽ gật đầu, quay người đi vào phòng khách.
“Xong rồi, hắn đã đi lấy kẹo rồi, trước hết cứ chờ chút đã, nếu thấy chán thì chúng ta tán gẫu đi?”
“Được, được, ta thích nói chuyện phiếm.”
Biểu hiện của bé gái kia cực kỳ ngây thơ.
Đối mặt với thứ địch ta không rõ này, giọng của Lý Hỏa Vượng cực kỳ hòa hoãn.
“Ngươi là con nhà ai thế? Sao trước đó không thấy ngươi ở đầu thôn vậy?”
“Ta cũng không biết ta là con nhà ai cả, bọn hắn đều nói ta là con ông Táo nhưng rõ ràng ta không hề giống với ông Táo dán trên tường kia.”
Bé gái đáp lại.
“Ồ, ngươi không giống ông Táo ư? Ta thấy ngươi cũng không giống ông Táo cho lắm, còn thích ăn kẹo thế cơ mà. Ta còn nhớ lúc trước cúng ông Táo thần, gia gia của ta cũng phải lau bánh ngọt ngoài miệng chân dung của hắn.”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng nói chuyện, tay phải lặng lẽ dựng tấm thẻ trúc màu đỏ sau lưng.
Bé gái thắt bím sừng dê kia đong đưa qua lại theo nhịp lắc đầu của nàng.
“Ngươi chỉ biết nói mò thôi, rõ ràng ông Táo lớn lên có bốn mắt năm tay, hơn nữa hắn còn không mọc chân, trông giống ta chỗ nào chứ?”
Nghe thấy đối phương nói ra những câu vô tư thế này, mọi người ở đây đều cảm thấy sau lưng lạnh toát, cái này hoàn toàn không giống với ông Táo trong lòng họ.
“Tiểu nha đầu, ngươi nói bậy à? Sao ông Táo có thể mọc ra năm tay được, hơn nữa nếu hắn không mọc chân thì sao đi được chứ?”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng cố gắng chất vấn, bé gái kia lập tức cuống lên.
“Ta có nói bậy đâu, ta tận mắt thấy mà, hơn nữa ai bảo không có chân thì không đi được chứ, rõ ràng ông Táo còn có thể để ruột con đỏ loét chui ra từ rốn làm chân nữa mà.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất