Chương 161: Giải Quyết Đan Dương Tử
“Cái quái gì đang xảy ra ở đây!! Nói đi!! Ngươi đang che giấu cái gì, hay ngươi cũng là giả?”
Hai hàng nước mắt trong veo lăn trên má Bạch Linh Miểu.
Nàng bị Lý Hoả Vượng hung tợn trước mắt doạ sợ.
Cô gái khóc không nói nên lời khiến trái tim Lý Hoả Vượng đau nhói, hắn mở rộng vòng tay, ôm Bạch Linh Miểu trước mặt vào lòng, cố nén nỗi đau trong lòng mà lẩm bẩm một mình.
“Miểu Miểu, ngươi đừng giấu giếm chuyện đó với ta, được không? Những thứ này đối với ta thực sự rất quan trọng. Xin hãy cho ta biết, vết thương của ta đã được chữa lành như thế nào?”
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, yên tĩnh một lúc lâu, cuối cùng Bạch Linh Miểu khẽ nói:
“Lý sư huynh, thật ra ta đã thỉnh lão bà nhà họ Bạch đến chữa bệnh cho ngươi, dương thọ đan trong hồ lô của ngươi đã bị nàng lấy hết, chỉ còn một viên.”
Đồng tử của Lý Hoả Vượng co lại ngay lập tức, những hình ảnh khác nhau toé lên trong đầu hắn, lúc trước, khi Bạch Linh Miểu mới khỏi bệnh nặng, da cổ bà ta còn cố ý lấy đi, tất cả những thứ này thật ra không khó đoán, chỉ là trước đây hắn chưa từng nghĩ tới.
Bạch Linh Miểu co rúm ra khỏi vòng tay của Lý Hoả Vượng, rụt rè nhìn Lý Hoả Vượng:
“Lý sư huynh, ta thật sự không cố ý nói dối ngươi, đừng trách ta, nhé?”
Lý Hoả Vượng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hớn hở phá lên cười:
“Không sao, không sao, chỉ cần là thật thôi, chỉ cần là thật thôi.”
“Cái gì là thật?”
Bạch Linh Miểu hiển nhiên không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Không có gì, mang canh gà tới đây, ta hơi đói.”
Lý Hoả Vượng đổi chủ đề, lúc này, tâm trạng của hắn đã thoải mái hơn rất nhiều, mặc kệ bác sĩ Lý đã nói gì, dù sao bên này mới là thật, bên kia chắc chắn là giả.
Trước đó, sau khi ăn Hắc Thái Tuế, mọi thứ bên kia đều bị phong ấn, đây cũng là một bằng chứng thuận lợi, bản thân đã sa vào trong ảo giác, tuyệt đối không thể rơi vào lần thứ hai.
Nâng lên bát canh gà thơm ngon, Lý Hoả Vượng hớp một ngụm, dạ dày nói với hắn rằng cơ thể này đang rất cần đồ bổ béo.
Một lúc sau, hắn đã ăn hết một bát canh gà, Lý Hoả Vượng đưa bát cho nàng, yêu cầu nàng múc thêm một bát nữa.
“Mà này, ta vừa mới lên cơn điên, ngươi đút canh gà cho ta bằng cách nào?”
Bạch Linh Miểu không trả lời câu hỏi này, khuôn mặt đỏ ửng, nàng bưng cái bát chạy ra ngoài.
“Còn cách nào để đút cho ngươi ăn nữa chứ? Tất nhiên là bằng miệng rồi, ta đã nói rằng chỉ có thể rót vào miệng ngươi bằng thìa, Bạch sư muội không nỡ, nên không chịu.”
Tiểu Mãn đi tới giải đáp thắc mắc của Lý Hoả Vượng.
Tiểu Mãn đi đến bên giường Lý Hoả Vượng, nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng phức tạp:
“Lý sư huynh, Bạch sư muội nàng ấy thật lòng vì ngươi mà hy sinh tất cả, ngươi phải đối xử tốt với nàng ấy.”
“Khụ khụ”
Lý Hoả Vượng vẻ mặt lộ ra chút xấu hổ, hắn không muốn nói về chuyện này với đối phương thêm nữa:
“Sau khi xảy ra sự việc, người của thôn Ngô gia họ vẫn để chúng ta sống ở đây sao?”
Nghe vậy, trên mặt Tiểu Mãn trở nên lúng túng, cuối cùng nàng mở miệng nói:
“Họ đều đi cả rồi.”
“Đi rồi? Đi đâu?”
Lý Hoả Vượng khó hiểu. Đây không phải là làng của họ sao?
“Ta cũng không biết nữa, kể từ khi cánh rừng xung quanh bắt đầu nở hoa rồi khô héo, toàn bộ người ở thôn Ngô gia dường như đều biến thành người khác, ai cũng không nhận ra ai, ngay cả sáu người con trai của trưởng thôn cũng không nhận ra nhau. Như thể trong quá khứ vốn dĩ họ không mang họ Ngô vậy, cũng chẳng phải huynh đệ của nhau.”
…
Sau khi nghe xong lời của Tiểu Mãn, Lý Hỏa Vượng hừ lạnh một tiếng, khi nghe tên Tịch Nguyệt Thập Bát hắn lập tức đoán được những người này nhất định cũng giống như mình lúc đầu, bị Tịch Nguyệt Thập Bát cướp đi thân phận.
Toàn thôn đều là do Tịch Nguyệt Thập Bát ghép lại một cách máy móc, người cả thôn đều không biết tình huống mà giúp đỡ nó biểu diễn kịch dài như vậy.
Nếu thời điểm Tịch Nguyệt Thập Bát khống chế được nhiều người như vậy rõ ràng không phải vì gia đình mà vì lợi ích của bản thân, có lẽ vật này là một thứ tà ma cổ quái nào đó dùng tên cùng với thân phận của người khác để làm thức ăn.
“Nào có cái gọi là thôn Ngô gia, vốn chẳng có thôn nào cả!”
Lý Hỏa Vượng mỉa mai nói.
Nhưng khi nhắc tới Tịch Nguyệt Thập Bát, cơ bắp của Lý Hỏa Vượng lập tức căng cứng lại, vẻ mặt hắn căng thẳng nhìn Tiểu Mãn trước mặt:
"Đúng rồi! Mắt nó thì sao? Đôi mắt của Tịch Nguyệt Thập Bát đâu!"
Mình tốn sức chạy đến đây vốn không phải vì thứ này.
"Chúng ta phát hiện nó ở gần ngươi, đây là thứ ngươi muốn sao?"
Dường như Tiểu Mãn biết Lý Hỏa Vượng sẽ hỏi, hắn cong người lấy ra một chiếc hộp sơn màu đen to bằng lòng bàn tay.
Chiếc hộp được mở ra, hai con mắt màu đỏ to bằng quả bóng bi-a nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng, đây là đôi mắt của Tịch Nguyệt Thập Bát.
“Có được nó rồi thì có thể giải quyết được Đan Dương Tử.”
Trong lòng Lý Hỏa Vượng không khỏi kích động, rốt cuộc hắn không còn phải lo lắng bản thân sẽ trở thành Đan Dương Tử.