Chương 2: Tiên Đạo Quỷ Dị 2
Một hang đá vội được thiên nhiên tạo nên thế mà lại bị trang trí thành đạo quán.
Trong lúc hai người lần theo hang đá vôi tiến về phía trước, cô gái méo miệng đi bên cạnh bỗng móc từ trong túi ra một thứ đen thui, đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng, ngây ngô hỏi hắn:
“Ăn...Đường không?”
Lý Hỏa Vượng khẽ cau mày, dường như biết đối phương là đồ ngốc, mất kiên nhẫn giơ tay trực tiếp nhét cục đường vào trong ống tay áo của mình.
Thấy Lý Hỏa Vượng nhận lấy đường, cô lại móc ra một khối khác nhét vào trong miệng, ngốc nghếch nói tiếp:
“Sư phụ tốt...ở cùng sư phụ có đường ăn…”
Đối với chuyện này Lý Hỏa Vượng cũng không định nêu ý kiến gì, hai người tiếp tục đi tới, cứ đi như vậy khoảng chừng mười phút, một lò luyện đan mang theo phong vị cổ xưa, toàn thân là màu đen xuất hiện trước mặt hắn.
Miệng lò lượn lờ khói nhẹ, bốc lên tận trởi, kích thước lò luyện đan vô cùng lớn, thoạt nhìn hệt như một ngọn núi vàng cỡ nhỏ.
Từ xa đến gần, lò luyện đan dần dần biến lớn, cuối cùng, cái bóng của nó trực tiếp bao phủ lấy cả người hắn, khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy rất áp lực.
Ngoại trừ lò luyện đan năm tầng kia, bóng người mặc đạo bào phía trước lò luyện cũng khiến tâm trạng hắn vô cùng nặng nề.
Nhìn từ phía sau, ông ta mặc một thân đạo bào màu lam, đầu đội quan và trâm cài, hai dải tóc rớt hai bên thái dương, thoạt nhìn vô cùng tiên phong đạo cốt.
Ông ta ngồi xếp bằng trên mặt đất, hình như cũng đang làm việc mà giống với việc Lý Hỏa Vượng làm lúc trước, cầm chày giã thuốc nghiền qua nghiền lại, chỉ là cái chày trong tay ông ta lớn hơn hắn rất nhiều, nhìn thoáng qua giống hệt như một cây gậy lớn.
Mỗi lần chày giã xuống, tiếng kim thạch va chạm lại vang vọng không ngừng trong hang động.
“Sư...Sư phụ!”
Cô gái méo miệng vụng về dùng tay phải bóp chặt ngón cái tay trái, bốn ngón tay còn lại của bên trái đặt lên trên đầu bốn ngón tay bên phải, sau đó hai tay đặt trước ngực, chắp tay hành lễ với tấm lưng kia, trong mắt tràn ngập vẻ kính trọng.
Cô vừa mở miệng, tiếng giã chói tai lập tức ngừng lại.
Bóng người xoay lại, tuy trong lòng đã sớm có chuẩn bị nhưng con ngươi Lý Hỏa Vượng vẫn bị doạ cho co nhỏ lại.
Khuôn mặt của đạo sĩ khác hoàn toàn bóng lưng của ông ta. Nhìn từ phía sau, trông ông ta có vẻ rất đạo mạo, tiên phong đạo cốt, nhưng nhìn từ phía chính diện, đó lại là một ông lão bị bệnh chốc đầu, mấy cái răng vàng còn sót lại trong khoang miệng cứ thế lộ ra ngoài không khí.
“Tới rồi? Đồ nhi ngoan, ta đợi hơi lâu rồi đấy.”
Đạo bào bẩn thỉu phấp phới, lão đạo sĩ bay lên, một tay tóm lấy cổ cô gái méo miệng kia, kéo về.
Không đợi cô gái ngu dại kia mở miệng nói nửa lời, chỉ chớp mắt đã bị ném vào cối đá cao nửa thân người, sau đó với vẻ mặt dữ tợn, sư phụ giơ cao cái chày to bằng cục đá trong tay lên, giã thật mạnh xuống.
Khi tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, đầu cô gái lập tức bị đập mỏng dính như tờ giấy, không còn không gian chứa đựng, phần não trắng bóng phụt ra từ thất khiếu.
Này còn chưa hết, tiếng giã chày tiếp tục quẩn quanh, mỗi lần cái chày được nâng lên cao sau đó rơi mạnh xuống, mỗi một bộ phận trên ngưởi cô gái đều rơi vào kết cục giống như phần đầu.
Mỗi lần cái chày giã xuống, da thịt hai bên má của Lý Hỏa Vượng như bị phản lực tác động, run lên mãnh liệt.
Thịt vụn và tia máu bắn đầy lên mặt và người lão đạo sĩ, nhưng biểu cảm trên mặt ông ta vẫn chẳng chút dao động, miệng còn phấn khởi lẩm nhẩm giai điệu nào đó.
“Đinh Sửu kéo dài tuổi thọ, Đinh Hợi bảo vệ phách, Giáp Tuất gìn giữ thân xác, Giáp Thân giữ vựng số mệnh, Giáp Ngọ trông coi hồn, Giáp Thìn chính là linh!”
Sau khi giã nát hoàn toàn đồ đệ của mình xong, ông ta một tay giơ cái cối đá nặng mấy trăm cân lên, nghiêng tay đổ toàn bộ phần thịt bùn bên trong vào lò luyện đan trước mặt, rồi giơ tay lên trời, trên mặt lộ rõ vẻ phấn khích.
“Đốt lò, luyện đan!”
Hai tên đạo đồng đánh hai cái má hồng rực bước ra từ bóng tối, vừa quạt gió vừa ném vào lò đủ loại gia vị, bao gồm đủ loại bột kim thạch cũng như không ít vật còn sống vẫn đang mấp máy.
Một lúc sau, mùi hương nồng nàn đầy lạ lùng tràn ngập khắp bốn phía, mùi hương đó chẳng phải thứ gì khác mà chính là mùi thịt người.
Giờ phút này, gã sư phụ bị bệnh chốc đầu kia nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, vuốt chòm râu không được mấy cọng trên cằm, trên gương mặt xấu xí để lộ biểu cảm hài lòng.
Thế rồi ông ta chầm chậm mở to mắt, hai tay chắp ra sau, quay đầu nhìn về phía Lý Hỏa Vượn.
“Nghe nói ngươi là kẻ đã gọi bổn đạo gia là cái rắm? Có chuyện này thật không?”
Trong phút chốc, bầu không khí như bị cô đọng lại.
Nhìn cái người có thể giết người không chớp mắt còn được tôn là sư phụ này, trong lòng Lý Hỏa Vượng chẳng hề dao động. Hắn từ từ nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở có hơi dồn dập của mình, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Các ngươi không lừa được ta, đây đều là giả, đều là giả.”
“Nói chuyện! Câm rồi hay sao? Hả?!”