Chương 227: Dắt Chó Mực
Xuân Tiểu Mãn đứng bên cạnh gật đầu, bắt đầu nói giúp:
“Nếu các cách khác đều đã thử qua, sao lại không thử cách của chúng tôi? Nếu chữa được thì sao?”
Nói đến đây, nàng phảng phất nhớ ra cái gì đó, nét mặt bỗng trở nên rất khổ tâm:
“Hay là ngươi cũng chẳng xem nàng ấy là gia đình gì sất?”
“Ầm!”
Chiếc bàn sơn mài lập tức bị nắm đấm của Triệu Tần xé nát.
Hai mắt hắn trừng trừng, hắn ta đứng dậy như một con sư tử bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một luồng khí mạnh mẽ trong nháy mắt đập vào mặt.
“Hì…hì…”
Một tiếng cười khúc khích vang lên từ bên ngoài căn phòng tối, ngay lập tức phá vỡ bầu không khí trong phòng.
“Người đâu! Vào đội hình!”
Theo tiếng quát của Triệu Tần, đầu người di chuyển ở hai bên cửa.
Hàng chục người đàn ông ăn mặc đoản đả, đủ loại vũ khí trên tay đồng loạt xông tới.
Khiên ở phía trước, thương ở phía sau, đều rất ăn ý.
Trước mắt bao nhiêu là người đó, một chiếc giày thêu màu đỏ như máu vươn ra khỏi bóng tối, đạp xuống những ánh nến.
Cảnh tượng kỳ quái này khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, rõ ràng có điều gì đó không ổn.
Vì làm áp tiêu, đi lại nhiều năm nên các tiêu sư cũng khó tránh khỏi chạm mặt mấy thứ đáng sợ, nhưng họ cũng đều có biện pháp đối phó.
“Kéo thùng mực! Dắt chó mực đi!”
m thanh sởn gai ốc vang lên, sợi bông thấm đẫm mực đen nhanh chóng kết thành tấm lưới lớn, chắn ngang con đường phía trước.
Một vài con chó mực rêи ɾỉ cũng được đưa đến đám đông để chờ đợi.
“Chờ đã, chờ đã, ngươi hiểu lầm rồi.”
Bạch Linh Miễu lo lắng nói, nàng đi qua lưới mực, kéo Nhị Thần vào nhà.
Khi Bạch Linh Miểu đến gần, các lính canh đã lùi lại nắm chặt vũ khí trên tay.
“Nàng ấy là...em gái ta, nàng ấy không có ác ý.”
Bạch Linh Miểu chật vật giải thích. Nhưng hiệu quả cũng không khả quan.
Đúng lúc này, một tên tiêu sư râu xồm xoàm ghé vào tai Triệu Tần nói nhỏ điều gì.
“Sư phụ...Khiêu Đại Thần…”
Nghe được lời nói này của đồ đệ, vẻ mặt của Triệu Tần bắt đầu thay đổi.
Bạch Linh Miểu cảm nhận bầu không khí căng thẳng xung quanh nàng và thở dài bất lực.
“Tiểu Mãn tỷ, chi bằng chúng ta quay về đi.”
Nàng thực sự sợ sẽ làm chuyện xấu với lòng tốt, Bạch Linh Miểu không sợ bản thân bị thương, nàng chỉ sợ nếu Lý sư huynh nhúng tay vào thì sẽ có rắc rối lớn.
Lý sư huynh đã đủ nhiều phiền phức rồi, nàng không muốn vì chuyện của mình lại khiến hắn lo lắng.
Bây giờ rơi vào tình thế này, Tiểu Mãn không còn tâm hơi đâu để ý mục đích nhỏ bé của mình, từ trong lưới mực đi ra, liền chuẩn bị kéo Bạch Linh Miểu rời khỏi tiêu cục.
“Hai vị cô nương!! Xin dừng bước!”
Triệu Tần bước tới như thể đã hoàn toàn thay đổi ý định.
“Chuyện của vợ ta, kính nhờ hai ngươi xuất thủ tương trợ, chỉ cần có thể khiến vợ ta hồi phục trở lại, điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng!”
“Cái này…”
Hai người nhìn nhau với vẻ vô cùng kinh ngạc, tại sao đối phương lại thay đổi 180 độ như vậy giữa trước và sau.
“Vậy, nếu đã vậy…”
Bạch Linh Miểu vừa mở miệng đã bị Tiểu Mãn đột nhiên tiến lên một bước:
“Chúng ta cần quay về bàn bạc với những sư huynh sư đệ khác.”
Phản ứng bất đồng của đối phương khiến Tiểu Mãn cảm thấy tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận?
Sau hai nén nhang, khi hai người cùng với tất cả huynh đệ lại được mời vào tiêu cục, cách đối xử hiển nhiên khác với vừa rồi.
Toàn bộ tiêu cục đều được chiếu sáng rực rỡ, tất cả tập sự tiêu sư đều đứng thẳng ở đó, chào đón hai người họ.
Triệu Tần dắt họ đi dọc hành lang, bước vào nhà. Vừa dẫn đường, hắn ta vừa quay ngang nói:
“Cô nương, ngươi nói không sai, có một số việc muốn biết phải thử, nếu chưa thử làm sao biết được.”
Bạch Linh Miểu mỉm cười rồi gật đầu với vẻ bồn chồn.
Một phần của sự căng thẳng đương nhiên là phản ứng thái quá của những người ở tiêu cục, và phần khác là vì trừ tà, đây là lần đầu tiên nàng làm điều đó.
Hơn nữa, đối phương lại có thái độ như vậy, nếu bản thân không trị được, chắc hẳn sẽ rất xấu hổ.
Tiêu cục không lớn, một gian phòng nhỏ riêng biệt ở bên trái võ quán trước đây là nơi giam cầm vợ của Triệu Tần.
m thanh “Két két” vang lên, cửa mở ra, trong phòng tối có tiếng kêu thảm thiết.
Một tên thị vệ bên cạnh giơ đèn l*иg trong tay ra, cảnh tượng bên trong lập tức hiện ra trước mắt mọi người.
Căn phòng không lớn, trên tường và mặt đất đều được phủ dày cỏ khô, trông vẫn rất sạch sẽ, hẳn là thường xuyên được quét dọn.
Một bà lão ăn mặc rách rưới, tóc bạc phơ, trên chân xích lại bởi một sợi xích sắt dày cộp rỉ sét, vừa khóc vừa đi loanh quanh trong phòng, hoàn toàn không để ý đến sự chú ý của mọi người.
“Tiện nội đã như thế này từ ba mươi năm về trước, ta thực sự bất lực.”
Khi Triệu Tần nói ra điều này, trên mặt hắn lộ rõ một dấu vết đau đớn.
“Triệu sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Bạch Linh Miểu lo lắng liếc nhìn người phụ nữ với chiếc khăn trùm đầu màu đỏ phía sau, hít một hơi thật sâu rồi bước đến bên cạnh nàng.