Chương 229: Sư Huynh Thật Lợi Hại
“À...không có, ta còn tưởng nàng ấy va phải thứ khác, hóa ra không có gì, ta đã thử nhiều cách mà vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra với nàng ấy.”
Khi bọn họ vừa trở lại nhà, đằng kia Triệu Tần đang cẩn thận đỡ vợ dậy.
Nhẹ giọng gọi vài câu, phát hiện không có hồi âm, Triệu Tần đột nhiên lo lắng nhìn Bạch Linh Miểu.
“Cô nương, vợ của lão phu hiện tại rổ cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Trong giọng nói của hắn ta rõ ràng có tức giận, nhưng đó cũng là phản ứng bình thường, nhìn thấy vợ mình bị hành hạ như vậy, kết quả vẫn như trước, trong lòng hắn bốc hoả cũng là lẽ đương nhiên.
Nhìn bộ dạng mất trí của bà lão, Lý Hoả Vượng trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, nói với Bạch Linh Miểu:
“Đi thôi, nếu không chữa được thì đừng chữa. Chúng ta không tiếc gì năm mươi xu.”
“Chờ đã!!”
Miệng Triệu Tần lập tức bật ra hai chữ, toàn bộ người ở tiêu cục bắt đầu nhìn bằng ánh mắt bất thiện.
Lý Hoả Vượng dửng dưng nhìn mọi thứ trước mặt, một tay chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm sau lưng.
“Keng!”
Lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ dài một tấc, mọi người xung quanh lập tức nổi cơn lên, như thể họ đang ở giữa chiến trường.
Cảm giác không bình thường này khiến Vương Thành Hưng ở bên tái mặt, hắn biết mình gặp rắc rối lớn rồi.
Tại ngoại thường xuyên, hắn có nghe nói qua, có một nhóm cao thủ với sức mạnh thần thông thần bí khó lường. Những người này thiện ác rất khó để phân biệt, gặp phải thì phải ngoan cường, lần này e rằng đã gặp được chính chủ.
“Lý sư huynh! Ngươi đừng như vậy, là lỗi của chúng ta…”
Bạch Linh Miểu vội vàng dùng tay kéo ống tay áo của Lý Hoả Vượng.
Lưỡi kiếm vào vỏ, Lý Hoả Vượng lạnh lùng chuẩn bị quay lưng rời đi.
“Con ơi...Mẹ có lỗi với ngươi…”
Giọng nói này khiến Lý Hoả Vượng đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn bà lão.
Đối phương với bộ dạng này khiến hắn có cảm giác deja vu.
Nhìn thấy đôi bàn tay đẫm máu bởi xiềng xích, trong lòng chợt nao nao một cảm giác không thể giải thích được.
Vẻ mặt của bà lão lại thay đổi, hai tay nhéo chặt cổ Triệu Tần:
“Ngươi trả lại con trai cho ta! Ngươi trả lại con trai cho ta!!”
Lý Hoả Vượng bế Dương tiểu hài bước tới.
“Ta trả! Ta trả con trai cho ngươi!”
Đẩy Triệu Tần ra, Lý Hoả Vượng đẩy Dương tiểu hài đang choáng váng vào vòng tay của bà lão.
Khoảnh khắc ôm lấy Dương tiểu hài, bà lão đột nhiên trở nên trầm mặc, cúi mặt, đưa tay vuốt tóc đối phương.
Lý Hoả Vượng nhìn quanh phòng rồi nói với giọng không hài lòng:
“Tại sao đến cửa sổ cũng không có? Nàng ấy không sợ ở một mình trong bóng tối sao?”
Triệu Tần nhất thời không phản ứng kịp, mọi thứ xảy ra quá nhanh.
“Vợ của lão phu ta đã ra bộ dạng như vậy còn sợ bóng tối sao?”
Lý Hoả Vượng rút ra một thanh kiếm dài khác, cắt đứt sợi dây xích trên tay bà lão một cách dễ dàng.
“Kể cả khi nàng ấy phát điên, không có nghĩa là nàng ấy không thể cảm nhận được gì!! Nàng ấy sẽ sợ, sẽ đau! Nàng sẽ cảm thấy cô đơn khi không có ai ở bên cạnh!”
“Ngươi cho rằng nàng muốn trở thành người như vậy hay sao? Nàng cũng không muốn! Nhưng nàng thật sự không thể chống lại được!”
…
Triệu Tần ở bên cạnh, nghe những lời của Lý Hoả Vượng, hiển nhiên khiến đầu óc hắn trở nên bối rối.
Hắn không thể hiểu đối phương đang nói gì, ngay khi hắn nắm chặt tay và cố nói điều gì đó, một giọng nữ già nua vang lên khiến hắn mất tập trung trong giây lát.”
“Ông xã, nhìn xem, con trai của chúng ta đã trở về.”
Hắn bàng hoàng quay lại nhìn vợ, ngạc nhiên khi thấy người vợ trúng tà ba mươi năm nay lần đầu tiên trở nên sáng suốt.
“Ngươi...ngươi có nhận ra ta không?”
Triệu Tần chạy đến bên cạnh nàng, nắm tay nàng đầy xúc động.
“Nha đầu, nhìn con trai của chúng ta ngoan như vậy, còn nhỏ đã biết hiểu thảo với mẹ, biết ta thích ăn bánh quẩy mới chiên, sáng sớm liền đã chạy đi mua.”
Bà lão vừa nói vừa cắn từ tốn vào vạt áo của Dương tiểu hài bằng hàm răng lung lay.
Ngay sau đó, các đệ tử của Long Đằng tiêu cục đều sửng sốt khi thấy tổng tiêu đầu, người xưa nay luôn nghiêm khắc với mọi người, lại rơi nước mắt.
Triệu Tần bước tới, ôm chầm lấy vợ. Hắn khóc rống lên thất thanh, không kìm nén được:
“Phượng Hà...lão phu có lỗi với ngươi!”
Bên cạnh hắn, Vương Thành Hưng, người đã theo sư phụ từ nhỏ, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Mặc dù sư phụ của hắn có tính tình nghiêm khắc, nhưng hắn cũng biết đó chỉ là nguỵ trang của hắn ta.
Lúc này, Bạch Linh Miểu đang ở bên cạnh đi đến chỗ Lý Hoả Vượng, khẽ kéo ống tay áo của hắn, ngạc nhiên hỏi:
“Lý sư huynh, ngươi làm thế nào vậy? Ngươi cũng thật là lợi hại quá đi.”
Lý Hoả Vượng nhìn cặp vợ chồng già đang ôm nhau trước mặt mình, vẻ mặt vô cùng phức tạp:
“Bệnh lâu thành lương y. Trước đây ở viện, ta cũng từng gặp qua tình huống này. Kỳ thực, ta nhận diện dược vật tinh thần tốt hơn là xác định triệu chứng.
“Vậy nàng bị trúng tà gì?”